Bá Chủ Mạt Thế

Chương 29: Người sống sót ở khu D

Nhưng đối với Tần Vũ, nếu anh không muốn dùng năng lực vẫn có thể ỷ lại vào thể chất vượt trội để giết chết bọn họ tương đối dễ dàng, nhiều hơn những 20 lần, cũng không tốn bao nhiêu công sức, sau khi nhìn thấy Tần Vũ, tám ‘cường giả’ tiến hóa cấp hai của Thiên Mông Thành tràn đầy tự tin, muốn lấy đầu Tần Vũ để xưng công.

Bản thân bọn họ đều đã là cường giả tiến hóa cấp hai, nếu như Khổng Định Quốc lại thêm coi trọng bọn họ, bọn họ gần như chắc chắn sẽ trở thành ứng cử viên của Chiến Thần, nhưng trái với tưởng tượng của bọn họ, vận mệnh của bọn họ lại kết thúc ở trong tay của Tần Vũ.

"Ồ?"

Sau khi Tần Vũ lại giết mấy tên cường giả tiến hóa, có mắt như mù, muốn lấy đầu Tần Vũ để đòi công đổi thưởng, chợt anh nhìn thấy một đám hơn mười con thây ma đang bao vây một tòa nhà, chúng liều mạng đập vào cánh cửa chính tại tầng một.

Cánh cửa được làm bằng sắt, nhìn qua có vẻ như được gia cố quá mức, rất chắc chắn, nhưng dưới sự va chạm liều mạng của những thây ma này, cánh cửa kêu rên không chịu nổi, chẳng thể chống đỡ được bao lâu.

Với thính giác mẫn cảm của Tần Vũ, cho dù cách xa trăm mét vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng kêu sợ hãi của con người trong tòa nhà đó, Tần Vũ hơi sửng sốt: “Chẳng lẽ nơi này vẫn còn người sống sót??"

Do dự một chút, Tần Vũ trực tiếp đi về phía cửa của tòa nhà, nếu thật sự là người sống sót, có thể cứu được, anh cũng sẽ giúp một tay, dù sao cũng tốn quá nhiều công sức.

"Gào!"

Tần Vũ không có ý giấu giếm, tiếng bước chân khiến đám thây ma đang điên cuồng lao về phía cửa chính tòa nhà giật mình, trong đêm tối ánh mắt bọn chúng tràn đầy khát máu, tranh nhau xông về phía Tần Vũ, sợ rằng sẽ tới chậm một bước, đến một miếng thịt cũng không được chia phần.

Trong đêm tối, virus trong cơ thể thây ma sẽ càng hoạt động mạnh, tốc độ cùng lực lượng đều tăng lên ước chừng một phần ba, cho nên tất cả người tiến hóa đều sẽ không săn giết thây ma vào ban đêm, mà sẽ lựa chọn nghỉ ngơi.

Tốc độ của những thây ma này cực nhanh, tiếng gầm kinh khủng có thể khiến người ta run sợ, hung ác hơn hổ sói rất nhiều.

"Phập!"

Tần Vũ dùng trường thương đâm vào đầu một con thây ma, sau đó hung hăng quét xác nó ra, làm gãy xương và gân của mấy con thây ma khác đang lao lên.

"Binh binh bốp!"

Huyết Diễm trường thương trong tay của Tần Vũ giống như một con rồng đang giận dữ, càn quét qua, chỉ trong chốc lát, những thây ma này giống như bao cát bị đánh ngã lũ lượt trên mặt đất.

Hơn nữa dưới lực lượng kinh khủng của Tần Vũ, những thây ma này một khi ngã xuống đất, bèn không cách nào đứng dậy.

Từng tia lửa tím từ đầu ngón tay Tần Vũ bắn ra, thiêu đốt tất cả những thây ma này thành tro bụi, anh phát hiện trong tro tàn của một thây ma có một khối năng lượng tiến hóa sáng ngời, nhặt lên, và bỏ vào trong nhẫn không gian.

Sau khi Tần Vũ xử lý xong toàn bộ thây ma, đi tới cửa tòa nhà, anh gõ cửa nói: "Ta đã quét sạch thây ma bên ngoài, các ngươi bình an vô sự."

Trong tòa nhà không một tiếng động, nhưng với thính giác kinh người của mình, Tần Vũ có thể nghe thấy sau cánh cổng có một chút hơi thở nặng nhọc, đây có lẽ là một người đàn ông, chắc khoảng hơn ba mươi tuổi, trên lầu hai còn có tiếng hít thở. Hình như có đến cả chục người.

Tần Vũ khẽ cau mày, một lúc lâu sau, người sau cánh cửa kinh ngạc nói: "Anh. . . Anh là ai? Một mình anh xử lý hết những thây ma kia?"

Tần Vũ nói: "Tôi là quân nhân bảo hộ Thiên Mông Thành, yên tâm đi, bên ngoài, toàn bộ thây ma đều đã xử lý xong, nếu không tôi sẽ không đứng ở chỗ này nói chuyện thoải mái được phải không?"

"Cảm ơn, nếu không có việc gì nữa... xin mời rời đi, chúng tôi cần nghỉ ngơi." Người đàn ông nói.

Tần Vũ có chút khó hiểu: “Tôi là quân nhân của Thiên Mông Thành, mọi người có thể đi theo tôi, tôi trước an bài mọi người tới một nơi an toàn, rất nhanh sẽ có người đưa mọi người rời khỏi đây, tiến vào căn cứ trung tâm của Thiên Mông Thành, đó là một nơi rất an toàn."

Nhưng người đàn ông thẳng thừng từ chối: “Không cần, chúng tôi ở bên ngoài vẫn sống tốt”.

Tần Vũ có thể nói nhiều như vậy đã là hiếm thấy, nhưng đối phương làm như người xa lạ cự tuyệt anh, anh cũng không thèm khuyên nhủ bọn họ, những người này tiếp theo sống chết không nằm trong tầm tay của anh, cân nhắc một chút anh chuẩn bị rời đi, nhưng có một giọng nói khác vang lên.

“Làm ơn đừng đi, cứu chúng tôi với!” Thanh âm có chút yếu ớt, bởi vì phát ra từ lầu hai, đại đa số người tiến hóa bình thường tuyệt đối sẽ không nghe được, nhưng Tần Vũ lại có thể nghe được rõ ràng.

Người đàn ông thấp giọng mắng: "Câm miệng! Còn tiếp tục nói nữa..., liệu hồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận