Bá Chủ Mạt Thế

Chương 104: Olek - Tiểu Hồng

Xác thực, trước kia Tần Tiểu Vũ không có khả năng thực hiện những thao tác tinh xảo như vậy, Tần Vũ tràn đầy nghi hoặc, quan sát thần sắc Tần Tiểu Vũ hoàn toàn như bình thường?

Tần Tiểu Vũ từ trong nhẫn không gian của Tần Vũ lấy ra một con dao nhỏ, cô nói với Tần Vũ: "Chờ em một chút, em chỉ vừa mới khống chế thứ đó thôi, giờ em mới lấy thứ đó ra."

"Ừm. . . " Tần Vũ khẽ gật đầu, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút phức tạp, rõ ràng Tần Vũ tới đây là để tìm biện pháp, muốn cứu Tần Tiểu Vũ, không nghĩ tới lại được Tần Tiểu Vũ cứu mạng.

Tần Tiểu Vũ dùng Cường Hóa lên con dao, sau đó bắt đầu chậm rãi cắt ra phần thịt lồi trên cánh tay Tần Vũ.

May mắn thay, Tần Tiểu Vũ đã có kinh nghiệm mổ xẻ rất nhiều thây ma trước đó, cô cũng không còn là cô gái ngày nào mới nhìn thấy máu đã ngất đi, nếu không, dùng dao cắt thịt và máu tuôn ra nhất định sẽ khiến người bình thường run tay.

"Chết tiệt... khốn nạn thật… sao cô ta lại được Tử Lôi Thần Kiếm nhận chủ cơ chứ, mình tiêu đời rồi!" Tiểu Trùng trở nên lo lắng, nó bị tia sét đen đánh trúng, đã mất hết sức lực.

Lúc này Tần Tiểu Vũ đã rạch ra một đường trên cánh tay của Tần Vũ, đã nhìn thấy con côn trùng nhỏ có màu đỏ tươi như máu, Tần Tiểu Vũ lập tức trưng ra vẻ mặt đằng đằng sát khí nói: “Nếu như ngươi còn dám đối xử với anh trai của ta như vậy, ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi một trận nên thân!"

Sắc mặt Tần Vũ lúc này tái nhợt vô cùng, hơi thở vô cùng yếu ớt, tất cả những thứ này đều là Tiểu Trùng gây nên, Tần Tiểu Vũ đương nhiên tràn đầy lửa giận với nó.

Vẻ mặt như tiểu quỷ của Tần Tiểu Vũ khiến Tiểu Trùng rùng mình, nó vẫn cố tỏ ra hung ác nói: “Tiểu nha đầu, ngươi hạ gục ta không dễ dàng như vậy đâu, ta đã nối liền cơ thể của mình với mọi dây thần kinh trên cánh tay của đại huynh ngươi rồi, ngươi không thể đào ta ra ngoài được đâu, chỉ cần cố tình lấy ta ra khỏi cánh, cánh tay này của đại huynh ngươi sẽ hoàn toàn bị phế!"

Lời này Tiểu Trùng vừa nói ra, Tần Vũ quả nhiên cảm giác được cánh tay của mình đã hoàn toàn mất đi ý thức, từ vết rạch trên cánh tay còn có thể nhìn thấy có những sợi tơ máu từ trong cơ thể của Tiểu Trùng vươn ra, cắm chặt một đầu vào sâu trong các dây thần kinh của Tần Vũ. Những gì Tiểu Trùng nói không sai, nếu nó bị giết hoặc bị cưỡng ép lấy ra khỏi cánh tay của Tần Vũ, có lẽ cánh tay này của Tần Vũ sẽ thực sự bị hủy hoại trở nên vô dụng.

Tiểu Trùng tự hào nói: "Sao thế nào? Tiểu nha đầu, nếu không muốn đại huynh của mình bị phế một cánh tay, hãy thành thật hơn với ta đi."

Tiểu Trùng vốn tưởng rằng mình đã tìm được cách uy hiếp hai người Tần Vũ và Tần Vũ, nhưng có chút kỳ quái, nó phát hiện cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều không có chút lo lắng nào biểu lộ trên khuôn mặt.

Điều này khiến Tiểu Trùng cảm thấy bất an, nó vội vàng nói: "Ê này, đừng có làm hành động gì ngu ngốc đấy, đây là nguyên một cánh tay, đừng dùng cả một cánh tay chỉ để đánh đổi lấy tính mạng của ta, thế không tốt lắm đâu!"

Tiểu Trùng vốn tưởng rằng Tần Vũ sẽ từ bỏ một cánh tay để giết nó, dù sao nó cũng đã từng thấy cảnh tượng Tần Vũ tàn nhẫn muốn tự sát, chết cùng với nó trước đây. Nó có chút gấp gáp.

Tần Tiểu Vũ hừ một tiếng: "Ngươi còn muốn anh của ta phải từ bỏ một cánh tay, chôn cùng với ngươi sao?"

Khóe miệng Tần Vũ lúc này hiện lên một nụ cười, anh có thể biết được, lúc này Tần Tiểu Vũ thật sự không còn bị suy yếu do bệnh tật, đã biến trở lại thành một cô gái hoạt bát như xưa. Dù chưa rõ vì sao, nhưng đó hoàn toàn là một tin tức tốt.

Không chút do dự, Tần Tiểu Vũ dùng con dao trong tay rạch một vết nhỏ trên ngón tay của chính mình, những giọt máu lung linh mơ màng lập tức chảy ra.

Thấy Tần Tiểu Vũ đưa ngón tay đến gần mình hơn và ngửi thấy mùi máu thơm ngon, Tiểu Trùng nghi ngờ nói: "Nè, định làm gì vậy? Muốn mua chuộc ta à, cho dù đúng là ta có thích như vậy, nhưng ta sẽ không ra ngoài đâu."

"Ây. . . Mùi máu này thật thơm ngon!" Tiểu Trùng nuốt nước miếng, nó thề cả cuộc đời nó suốt mấy nghìn năm nó chưa từng ngửi qua mùi máu nào thơm ngon như vậy, đây cũng không phải là mùi máu của Hoàng kim huyết!

Một giọt máu của Tần Tiểu Vũ từ từ nhỏ xuống thân thể Tiểu Trùng, sắc mặt Tiểu Trùng đột nhiên biến đổi, bởi vì nó cảm giác được sâu trong linh hồn của nó hình như có một dấu ấn kỳ dị đang dần hình thành.

Hơn nữa khi dấu ấn này dần dần hoàn thiện và đông cứng lại, nó cảm thấy có một loại cảm giác hâm mộ đối với tiểu nha đầu trước mắt, bây giờ ngay cả khi đối phương yêu cầu nó chết đi, nó sẽ lập tức tự sát không do dự.

Sau khi một vài giọt máu của Tần Tiểu Vũ nhỏ xuống cơ thể của Tiểu Trùng, trong lòng nó không còn bất kỳ sự thù địch nào với Tần Tiểu Vũ nữa, trái lại, nó luôn cảm thấy Tần Tiểu Vũ vĩ đại vô song, giống như một vị nữ thần.

Cảm nhận được sự kết nối giữa linh hồn của mình và con côn trùng nhỏ, Tần Tiểu Vũ biết rằng Khống Hồn Nguyền Rủa đã thành công.

Tần Tiểu Vũ nhìn Tiểu Trùng và nói: "Thấy ngươi có màu đỏ tươi, từ nay ngươi sẽ được gọi là Tiểu Hồng!"

Tần Vũ: "..."

Tiểu Hồng trông khó xử: "Ta có tên, ta gọi là Olek, nhưng ... gọi Tiểu Hồng cũng được."

Tiểu Trùng Olek nói, "Thật lạ..."

Nó có chút mơ hồ, không hiểu vì sao bản thân lại phục tùng mệnh lệnh của đối phương, dường như không thể phản kháng.

Nhìn thấy Olek như vậy, Tần Tiểu Vũ biết rằng Khống Hồn Nguyền Rủa đã thực sự đã kiểm soát nó, cô nói với Olek: "Mau ra khỏi cánh tay của anh trai ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận