Bá Chủ Mạt Thế

Chương 204: Kỵ sĩ địa ngục

<< Cầu nguyệt phiếu đề cử bộ truyện để dịch giả có động lực dịch truyện nhanh hơn.>>

Cơ thể của Địch Thiếu Phong nặng nề nện xuống đất, mặt đất xuất hiện những vết nứt nhỏ như chân chim, nếu một người bình thường nhận một cú đấm như vậy, thì đầu lâu đã vỡ vụn, não tương đã bay toán loạn, xương cốt vỡ vụn. Địch Thiếu Phong không đến mức như vậy, nhưng xương mặt cũng đã nứt gãy, anh ta ngồi dậy, cử động khớp hàm, xương mặt dần liền lại, lắc lắc đầu và bật đứng dậy khỏi mặt đất một lần nữa.



"Hừ! Hừ!"



Địch Thiếu Phong thở hổn hển như ác thú, một luồng khí nóng như thiêu như đốt phun ra từ lỗ mũi và miệng, hai mắt hoàn toàn từ màu vàng biến thành màu đỏ như máu, vảy đen bóng loáng có thêm ánh đỏ.



“Rống!” Địch Thiếu Phong không biết là lần thứ bao nhiêu lại xông về phía Cuồng Sơn.



"Nhân loại này thật là một tiểu ác quỷ. . . thuộc họ nhà gián!" Cuồng Sơn trong lòng cũng dần chấn động, Địch Thiếu Phong đánh mãi không chết, ban đầu cũng chẳng mạnh lắm, phòng thủ so với cương cân thiết cốt của Cuồng Sơn cũng chỉ là hạng xoàng, nhưng cơ thể được cái dẻo dai, liên tục bị nó đánh như bao cát, nhưng lại có thể tiếp tục đứng lên, càng đánh lại càng mạnh hơn nhiều. Ban đầu thực lực của Cuồng Sơn nghiền ép Địch Thiếu Phong, bây giờ tuy vẫn chiếm thế thượng phong nhưng giao tranh đã khó khăn hơn nhiều, nó đã phải gắng sức hơn trước.



"Ha ha ha! Nào biết bố mày là ai chưa ‘Núi điên’! Không giết được tao á, thì lát nữa bố nhai đầu mày con ạ!" Địch Thiếu Phong cười lên điên cuồng, ăn nói lảm nhảm.

“Tới đi! Tiểu ác quỷ, tao Cuồng Sơn không biết ‘bố mày’ là thằng nào, hôm nay tao sẽ giết mày!” Cuồng Sơn kích phát hung tính, nó nói mà như gào lớn, nó tung mình bật cao lên không trung, năng lực Đất lần đầu tiên được vận dụng, đất đá xung quanh bay lên dính chập vào một cánh tay của nó, cánh tay này nhanh chóng bành trướng, đã to bằng cả một ngôi nhà, rồi kết thúc với kích cỡ đúng bằng một quả đồi ở bên cạnh căn cứ, tiếng ma sát “xẹt xẹt!’ với không khí, lao xuống, một quyền bằng một quả đồi đấm tới Địch Thiếu Phong.



“Anh Địch hình như không còn tỉnh táo.”

---

" Cả hai. . . đều giống quái vật!"



Những người nhìn thấy hai người Địch Thiếu Phong và Cuồng Sơn đánh nhau đều kinh ngạc bàn tán, Địch Thiếu Phong điên cuồng hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của bọn họ, điều quan trọng nhất là Địch Thiếu Phong dường như có một thân thể bất tử, mỗi khi anh ta bị đánh gục hay bị thương, anh ta sẽ lại đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lại lao tới tấn công mạnh mẽ và điên cuồng hơn so với lúc trước.



Trong một khu rừng quỷ dị, cũng diễn ra một trận chiến kịch liệt không người biết đến.



"Cạc! Cạc! Đâu hết rồi, mau tới đây!" Đằng sau lưng Tiểu Hắc là Bạch Tiểu Na, cả hai đang cưỡi lên một con Hắc Cốt Long Mã, Tiểu Hắc khoác áo choàng dài màu tím, cười lên tùy tiện. Một thanh cự trọng kiếm bằng xương màu đen dài hơn hai mét (Cự cốt trọng kiếm), bản rộng gần nửa mét xuất hiện trong tay của nó, nó vung thanh cự trọng kiếm khổng lồ này, chém nát bét tất cả những biến dị thực vật mon men lại gần. Bên tay còn lại là một tấm khiên xương có mặt quỷ một sừng màu đen, to lớn, cao mét rưỡi rộng chín mươi phân (Cốt khiên), tấm khiên xương uyển chuyển chống đỡ các công kích tầm xa như các loại đạn từ hạt và lá của biến dị thực vật bắn tới. Bây giờ nhìn Tiểu Hắc cùng với con Hắc Cốt Long Mã khổng lồ, và trang bị kiếm khiên, ai không thấy nó giống với Kỵ sĩ đến từ địa ngục thì hẳn là bị mù mắt.

Tiểu Hắc giết đến hứng khởi nói: "Chị đại, tôi muốn chém nát đầu thằng xấu xí kia!"



"Ừm, cẩn thận một chút." Bạch Tiểu Na khẽ gật đầu, chiến đấu của cô phải nói là thoải mái nhất, khi mà cô chẳng cần phải làm gì thì Tiểu Hắc cũng đã biểu hiện ra thực lực chiến đấu cực kỳ đáng sợ.



Đám mây màu đen trên cổ của con Hắc Cốt Long Mã bao phủ toàn thân của Bạch Tiểu Na, đám mây này cực kỳ quỷ dị, vô luận là dạng công kích gì đều không thể xuyên thủng nó, lúc thì công kích tới bị suy yếu, lúc thì các dây leo quấn tới bị ăn mòn thành nước, hạt hay lá của biến dị thực vật bắn tới thì hóa thành tro bụi, người cây khổng lồ chạm tới thì thống khổ rụt lại bị dày vò mà chết. Không một biến dị thực vật nào động được vào người của Bạch Tiểu Na.

"Rẹt!" . . . “Rẹt”



Tiếng động phát ra từ những nụ hoa biến dị màu xanh lục, khi những nụ hoa này nở ra, từ trong nụ hoa bắn ra nhưng luồng ánh sáng màu xanh, những nụ hoa này có thể tích trữ hấp thụ ánh sáng và bắn ra chùm năng lượng ánh sáng như tia laze, chùm sáng này bắn xuyên qua được đám mây màu đen, nhưng con Hắc Cốt Long Mã đã vặn mình xoay người, Tiểu Hắc giơ Cốt khiên đỡ lấy những chùm năng lượng ánh sáng bắn tới, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận