Bá Chủ Mạt Thế

Chương 479: Mẹ bên trên cung điện

**Chương 479: Mẹ ở trên cung điện**
Tần Vũ ngẫm nghĩ, lấy Hoa Đóa Thú từ trong túi ra. Hắn có chút mừng rỡ khi thấy Hoa Đóa Thú lúc này tỏa ra ánh sáng xanh biếc, hơn nữa lớn hơn một chút, mọc ra tai mắt mũi miệng, một lần nữa tràn đầy sinh cơ.
"Ngươi có thể mở ra không gian thứ nguyên được không?" Tần Vũ hỏi.
"Chít chít!"
Hoa Đóa Thú phát ra tiếng kêu nhỏ xíu. Tần Vũ vui mừng, liền để Hoa Đóa Thú biến thành hình nhẫn quấn quanh trên ngón tay mình.
Trước kia, lúc mới thu phục Hoa Đóa Thú, nó biến thành một đóa hoa nhỏ cài trên đầu Tần Tiểu Vũ. Tần Vũ nói như vậy quá quê mùa, nên Tần Tiểu Vũ đã để Hoa Đóa Thú biến thành chiếc nhẫn đeo trên ngón tay. Nhớ lại chuyện này, Tần Vũ không khỏi nhói lòng. Hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên vẻ kiên định: "Tiểu Vũ, dù nàng còn sống hay đã chết, ta nhất định phải gặp lại nàng, cho dù phải trả bất cứ giá nào!"
"Hô!"
Hai cánh Tần Vũ rung lên, bay lên không trung. Hắn rót Hoàng Kim Huyết Mạch vào mắt và tai, khiến thực lực và thính giác đạt đến một trình độ đáng sợ.
"Tìm thấy các ngươi rồi!"
Trong một khu đất thoạt nhìn không khác gì so với những vùng đất khác, mắt Tần Vũ sáng lên, thân hình như sao băng lao xuống.
"Không hay rồi, hắn phát hiện ra chúng ta!" Ba Bất Tử Tộc trốn dưới lòng đất mấy chục mét hoảng sợ kêu lên. Chúng trốn dưới đất với hy vọng thoát khỏi sự truy sát của Tần Vũ, nhưng trước mặt Tần Vũ, điều đó hoàn toàn vô dụng!
Đôi mắt Tần Vũ đã hoàng kim hóa, sở hữu thị giác kinh khủng, có thể phân biệt rõ từng chút khác biệt nhỏ nhất của đất đai. Những Bất Tử Tộc trốn sâu dưới lòng đất cũng không thể thoát khỏi sự dò xét của hắn!
"Ầm ầm!"
Tần Vũ từ trên trời rơi xuống, như thiên thạch giáng xuống mặt đất. Một luồng sức mạnh khủng khiếp đè sập mặt đất trong vòng trăm mét. Ba Bất Tử Tộc trốn dưới đất bị ép nát xương, lập tức mất mạng.
Tần Vũ cất xác ba Bất Tử Tộc vào không gian thứ nguyên, không hề dừng lại, tiếp tục bay lên trời, lượn lờ trên không trung như Liệp Ưng. Đôi mắt vàng rực của hắn có thị lực kinh khủng, khiến Bất Tử Tộc không còn chỗ ẩn thân.
"Chết!"
Tần Vũ đấm vào một cây đại thụ trông hết sức bình thường. Cây đại thụ đó phát ra tiếng gào thét, biến thành một người đàn ông tàn tạ.
"Nơi quỷ quái này không có chút sinh mệnh nào, sao lại mọc ra cây?" Tần Vũ nhếch mép, cảm thấy đây là một Bất Tử Tộc vừa mới tiến hóa, nếu không thì không thể ngu ngốc đến vậy.
"Ác ma, chúng ta liều mạng với ngươi!" Cũng có Bất Tử Tộc bị Tần Vũ đuổi kịp, ngang nhiên phản công, nhưng trước mặt Tần Vũ, chúng không trụ được mấy giây đã bị đánh chết tại chỗ.
"Ha ha ha, Tần tiểu tử, lần này kiếm đậm rồi!" Áo Lai Khắc hưng phấn cười lớn. Nhiều Bất Tử Tộc như vậy, giống như những con mồi bị chúng săn giết. Nó vội vàng nói, "Nhanh nhanh nhanh, bên kia lại có thằng ngu ngụy trang thành một khóm cỏ!"
Tần Vũ như một đao phủ máu lạnh, không chút lưu tình thu gặt sinh mệnh của những Bất Tử Tộc này. Trước đây hắn giết người còn nương tay, huống chi là những Bất Tử Tộc lấy việc ăn thịt người làm thú vui.
Một tiếng sau, Tần Vũ dừng lại, nhíu mày nói: "Không tìm thấy."
Đúng vậy, không thể tìm thấy Bất Tử Tộc. Bọn chúng đều không biết chạy trốn đi đâu. Với sức quan sát của Tần Vũ, đã mười phút rồi hắn không đuổi kịp được một Bất Tử Tộc nào.
Áo Lai Khắc bất đắc dĩ nói: "Nơi này dù chỉ là tiểu thế giới, nhưng rất lớn. Phần lớn Bất Tử Tộc đã bị giết sạch, số còn lại đều là những kẻ tinh minh. Bọn chúng hoặc là đã trốn xa, hoặc là triệt để ẩn mình, không tìm thấy cũng bình thường."
Tần Vũ lắc đầu. Dù sao hắn không có năng lực cảm giác, không tìm thấy những Bất Tử Tộc còn lại cũng là điều bình thường. Bất quá, thu hoạch của hắn đã đủ lớn. Chỉ trong một giờ vừa qua, số Bất Tử Tộc chết trong tay hắn đã gần bảy mươi tên!
Đó là hơn bảy mươi Bất Tử Tộc! Tần Vũ cảm thấy thực lực của mình sẽ có một bước nhảy vọt về chất!
Tần Vũ liếc xuống dưới, hắn trở lại tòa thành nhỏ nơi đông đảo Bất Tử Tộc sinh sống, rồi trực tiếp bay xuống.
Kiến trúc của tòa thành nhỏ này có chút quỷ dị, chủ yếu dùng màu đỏ sẫm, khiến người ta lo lắng khi bước đi trên đường, không biết có phải đang giẫm lên máu hay không.
Tần Vũ đi trên đường phố yên tĩnh, nhanh chóng nhìn thấy tòa kiến trúc hoa lệ như cung điện ở trung tâm thành phố. Tần Vũ hiểu rằng nơi đó chắc chắn là nơi ở của kẻ đứng đầu. Tần Vũ không do dự, tiến về phía cung điện.
Cổng cung điện khóa chặt. Cánh cổng lớn làm từ kim loại không rõ tên cao gần ba trượng, nặng trĩu, ước chừng nặng mấy vạn cân. Người bình thường dốc hết sức lực cũng khó lòng mở được.
Tần Vũ cẩn thận dò xét một lần, xác định cánh cổng không có cơ quan hay nguy hiểm gì, mới đấm một quyền vào cánh cổng kim loại.
"Bành!"
Cánh cổng kim loại màu đen bị Tần Vũ oanh mở bằng một quyền. Từ đại sảnh truyền đến một mùi kỳ lạ, không khó ngửi. Tần Vũ bước vào đại sảnh, bên trong ánh sáng rất sáng.
Trên mặt đất trải một tấm thảm đỏ. Hai bên là những ngọn đèn tỏa ánh sáng dịu nhẹ, chiếu sáng rực rỡ đại sảnh. Tần Vũ nhận ra trong đèn là một loại đá tên Dạ Quang Thạch. Loại đá này chỉ cần ở trong bóng tối sẽ phát ra ánh sáng dịu nhẹ nhưng cực kỳ rõ, kiếp trước hắn từng thấy trong nhà của một vài nhà quyền quý. Tần Vũ suy nghĩ có nên mang đi một ít khi rời khỏi không.
Tần Vũ men theo thảm đỏ tiến vào đại sảnh thứ hai. Trong đại sảnh này có những bức tượng đá, tất cả đều quỳ rạp trên đất. Nhìn tướng mạo của những bức tượng đá này, rất giống Cảnh và Hoắc Lan, hẳn là cùng tộc, cũng tức là chủ nhân ban đầu của tiểu thế giới này. Những bức tượng đá quỳ lạy một cỗ quan tài khảm đầy bảo thạch màu đỏ.
Trên mặt đất khắc những chữ gì đó, Tần Vũ không nhận ra. Hắn nói với Áo Lai Khắc: "Ngươi có biết những chữ này không?"
"Đây là văn tự thông dụng của kỷ đệ tứ Nguyên." Áo Lai Khắc nói, "Bên trên đại khái ghi chép rằng chủng tộc này tên Xích Huyết tộc. Khi tai họa ập đến, họ bất lực, chỉ có thể lưu lại hạt giống của hy vọng, cầu nguyện có tộc nhân có thể gắng gượng vượt qua, kéo dài chủng tộc của họ."
Tần Vũ im lặng. Xích Huyết tộc rõ ràng chỉ là một chủng tộc nhỏ. Khi tai nạn bộc phát vào cuối kỷ đệ tứ Nguyên, bọn họ vẫn muốn kéo dài chủng tộc của mình. Chủng tộc của Tần Vũ cũng vậy. Chỉ là xem ra, Xích Huyết tộc rõ ràng đã thất bại. Tất cả tộc nhân đều biến thành tang thi. Hoắc Lan và bà mẹ kia đều đã tiến hóa thành Bất Tử Tộc, không còn liên quan nhiều đến Xích Huyết tộc.
Tần Vũ đi tới trước quan tài, nhìn và quan sát cẩn thận. Nói chính xác hơn là những viên bảo thạch khảm trên quan tài. Những viên bảo thạch này có màu đỏ như máu. Tần Vũ cảm thấy từ những viên hồng ngọc này có một lượng sinh mệnh lực dư thừa dị thường. Hắn có thể khẳng định, những viên bảo thạch này chắc chắn là bảo vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận