Bá Chủ Mạt Thế

Chương 85: Xấu hổ rời đi

"Lũ thấp hèn khốn kiếp!" Tuyết Lệ Ti bị thanh niên đạo sĩ kia nhìn với ánh mắt như thiêu như đốt, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, hung ác nói: "Lũ quỷ nhóc chờ tao… chờ tao… khi chân thân tao tới, lũ chúng mày sẽ bị xé thành muôn mảnh!"



Lúc này, tấm màn ánh sáng màu vàng kim đã bị Tuyết Lệ Ti đập nát, nhưng Tuyết Lệ Ti không có ý định xông tới tấn công, ngược lại trên mặt cô ta đỏ bừng tức giận, hai tay che ngực và phần hạ thể, thân thể bắt đầu chậm rãi tiêu tán trong không khí.



Chỉ trong vài giây, Tuyết Lệ Ti biến thành một giọt máu màu đỏ tươi, sau đó giọt máu bị thiêu rụi trong ngọn lửa màu tím.



Không phải Tuyết Lệ Ti không thể chiến đấu nữa, mà là cô ta không thể chịu đựng được việc phơi bày cơ thể của mình trước mặt hai người đàn ông nhân loại, vì vậy cô ấy chủ động lựa chọn để hình chiếu tiêu tan.



"Ơ..." Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ hai mặt nhìn nhau, đều có chút không nói nên lời, không nghĩ tới trận chiến này lại kết thúc như vậy, tuy rằng Tuyết Lệ Ti là dị tộc, tính tình tàn nhẫn, nhưng cả hai cũng không có hi vọng rằng cô ta lại giống như một người phụ nữ loài người về mặt biết xấu hổ này.



“Sụp!” Thanh niên đạo sĩ hút lại nước miếng, vội vàng lấy ống tay áo lau khóe miệng, trên mặt lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đôi mắt dâm tục thỉnh thoảng lại nhìn vào ngọn lửa màu tím đã phản bội anh ta.



Thanh niên đạo sĩ có chút miễn cưỡng dời ánh mắt đi, khom người nhìn sang hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, cười nói: "Tiểu đạo tên Đạo Diệc, xin hỏi hai vị thí chủ xưng hô như thế nào?"



"Tôi tên là Tần Tiểu Vũ, còn đây là anh của tôi, Tần Vũ." Tần Tiểu Vũ giới thiệu, sau đó cô rất tò mò hỏi: "Ngươi là Tu Chân Giả sao? Có thể vẽ bùa, niệm chú sao?"



Bộ dạng tò mò của Tần Tiểu Vũ rất dễ thương, khiến cho Đạo Diệc, người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, lập tức đỏ mặt, và anh ho khan: "Tôi không phải là Tu Chân Giả, mà chỉ là một người tu Đạo bình thường, từ nhỏ sống trên núi theo sư phụ học tập bói toán và đạo môn điển tịch. Về phần Bùa Khốn Yêu tôi đã sử dụng vừa rồi, cũng là đột nhiên tôi mới biết được."



"Tích tích!"



Lúc này Tần Vũ có chút yếu ớt ngồi dưới đất, sắc mặt có chút tái nhợt, Tần Tiểu Vũ thấy vậy vội vàng ngồi xổm xuống, cô giúp Tần Vũ cởi áo, vết thương từ vai xuống bụng của Tần Vũ không ngừng chảy máu nhỏ xuống đất, cho dù Tần Vũ có khả năng tự phục hồi của người tiến hóa cấp ba, anh cũng không thể khiến vết thương tự động lành lại.



Còn cổ tay trái của Tần Vũ đã bị móng vuốt của Tuyết Lệ Ti đâm sâu vào tận xương, máu từ năm lỗ nhỏ rỉ ra, Tần Vũ cảm thấy cánh tay trái của mình đã hoàn toàn mất đi ý thức.



Tuyết Lệ Ti này quả nhiên lợi hại, uy lực và tốc độ ra chiêu vừa rồi tuy vẫn thuộc phạm vi thực lực dị tộc cấp hai, nhưng kỹ năng chiến đấu của Tuyết Lệ Ti lại khá cao, ở cấp độ AAA, thậm chí còn nhỉnh hơn Tần Vũ một chút, vết thương do của cô ta còn kèm theo hiệu ứng suy nhược khiến đối thủ bị thương sẽ dần mất khả năng phản kháng và rất khó để chữa lành.



Đây chỉ là một hình chiếu của Tuyết Lệ Ti, sức mạnh còn chưa bằng một phần nghìn của cô ta, thực sự rất khó để tưởng tượng được sức mạnh của cô ta là lớn đến thế nào.



"Em... em phải làm gì bây giờ..." Vết thương trên người Tần Vũ không ngừng chảy máu, Tần Tiểu Vũ đã gấp đến mức sắp khóc, nhưng cô lại không thể làm gì.



"À. . . Tôi có mấy lá bùa chữa thương, thí chủ thử xem xem có hiệu quả hay không?" Thanh niên đạo sĩ lúc này đi tới nói.



"Vâng, vậy thì cám ơn anh!" Hai mắt của Tần Tiểu Vũ lập tức sáng lên, cô đã từng thấy qua phép thuật thần kỳ của thanh niên đạo sĩ có tên Đạo Diệc này.



Đạo Diệc cũng từ trong tay áo lấy ra năm lá bùa, nhưng ánh sáng do lá bùa này phát ra là màu xanh nước biển tràn đầy sức sống chứ không phải màu vàng kim, anh khẽ phất cổ tay, năm lá bùa này hóa thành một luồng sáng màu xanh nước biển bao phủ lấy Tần Vũ và lóe lên một tia sáng kỳ dị, rồi dung nhập vào những vết thương trên cơ thể của Tần Vũ, Tần Vũ không hề tránh né.



Sau khi năm lá bùa màu xanh nước biển chìm hẳn vào trong những vết thương của Tần Vũ, Tần Vũ cảm thấy toàn thân của mình mát lạnh và vô cùng dễ chịu, anh phát hiện máu ở vết thương cũng đang dần dần ngừng chảy.



Sau khi năng lượng của những lá bùa màu xanh nước biển này cạn kiệt, những vết thương trên người Tần Vũ đã ngừng chảy máu hẳn, miệng vết thương đã khép lại, mặc dù vết thương vẫn còn để lại sẹo nhưng với khả năng hồi phục của người tiến hóa cấp ba, anh chỉ cần nửa ngày là có thể lành lại hoàn toàn.



“Cám ơn.” Tần Vũ gật đầu với Đạo Diệc, nếu không phải Đạo Diệc vừa rồi đột nhiên xuất hiện vây khốn Tuyết Lệ Ti, hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ chắc chắn đã gặp rắc rối lớn rồi.



Đạo Diệc trịnh trọng nói: "Đây là bổn phận của người tu Đạo, thí chủ không cần phải cảm ơn tiểu đạo, đây là điều một người tu đạo nên làm!"



"Hì hì, tiểu đạo sĩ, anh nói chuyện thật là thú vị." Tần Tiểu Vũ thấy Tần Vũ rốt cuộc không có việc gì, tâm tình cũng tốt lên nhiều, cô cảm thấy thanh niên đạo sĩ có tên Đạo Diệc này cũng rất thú vị.



"A... haha!" Đạo Diệc nhất thời ngẩn ra, Tần Vũ nhìn thấy cảnh này thì không nói nên lời, Đạo Diệc này mỗi khi đứng trước những người đẹp đều rất căng thẳng, chắc là không có nhiều kinh nghiệm sống ở thế giới bên ngoài, trước đây hẳn là anh ta thường xuyên ẩn cư ở một vùng hẻo lánh nào đó.



“Chúng ta rời đi nơi này trước đã.” Tần Vũ đứng dậy nói.



Ba người cùng nhau rời đi sân thượng và xuống tầng, trên đường đi dưới sự hỏi han nhiệt tình của Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc đã rất căng thẳng và tiết lộ rất chi tiết về bản thân mình.



Thì ra vị thanh niên đạo sĩ này cũng là một trẻ mồ côi được một lão đạo sĩ nuôi dưỡng, từ nhỏ đã theo lão đạo sĩ tu tập Đạo giáo, đương nhiên không phải ảo thuật hay những gì tương tự, mà là học tập những thuyết thư kinh điển của Đạo giáo như Kinh dịch và một số sách Đạo giáo khác, từ cách đây không lâu, tức là vào những ngày cuối cùng trước khi tận thế ập đến, lúc đó, lão đạo sĩ vì tuổi già sức yếu đã qua đời, Đạo Diệc rất đau buồn nên đối với lão đạo sĩ già, anh hết lòng giữ đạo hiếu, thủ tang cho ông…



Tuy nhiên, điều mà Đạo Diệc không ngờ tới là lão đạo sĩ lại đột nhiên từ trong quan tài bật dậy và tấn công mình, Đạo Diệc giật mình, khi kể lại anh cũng rất hoảng sợ, ở trong lúc sinh tử anh không biết mình lấy khí lực từ đâu tới, cầm lên tay một con dao gọt hoa quả rồi đâm nó xuyên qua mắt lão đạo sĩ, ngập sâu vào trong đến tận cán.



Đến bây giờ Đạo Diệc vẫn còn rất sốc, anh cảm thấy rất tội lỗi khi nhìn thấy cái đầu bị dao đâm xuyên của lão đạo sĩ, nhưng bản thân anh cũng rất thắc mắc tại sao lão đạo sĩ lại từ cõi chết sống lại và bất ngờ tấn công anh, như thể ông đã mất trí vậy. Sau đó với những gì đã được học, anh đi đến một kết luận rằng, nguyên do cho sự việc này hẳn là do yêu ma quấy phá, chắc là một con yêu quái đã chiếm xác của lão đạo sĩ và điều khiển cái xác của ông ấy.



Vì vậy Đạo Diệc cũng dựa theo ghi chép trong kinh điển đối với việc này, anh canh giữ thi thể của lão đạo sĩ hai tháng để trấn áp tà khí cho lão đạo sĩ, để ông có thể được yên nghỉ, nhắm mắt xuôi tay.



Sau khi làm tất cả những điều này, Đạo Diệc cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn, thức ăn dự trữ trong nhà đã hết, vì vậy anh phải ra bên ngoài kiếm thêm thức ăn, nhưng khi đến thế giới bên ngoài, những gì anh thấy lại khiến anh bị sốc toàn tập, bốn phía xung quanh anh, tất cả đều là quái vật ăn thịt người, anh bị chúng đuổi theo, bọn chúng dí theo anh chạy vòng quanh mấy con phố, nhờ có thể lực tốt do thường xuyên rèn luyện mà anh đã thoát khỏi nguy hiểm, anh thấy trong lòng vô cùng bất an, cảm nhận thiên địa có đại biến, nhất định là có yêu ma lợi hại quấy phá, vì thế anh lại thử học tập làm bùa chú dựa theo điển tịch Đạo gia, làm cho anh không nghĩ tới chính là bùa chú do anh làm ra thật sự có rất nhiều tác dụng thần kỳ, mỗi khi hoàn thành một lá bùa anh đều cảm nhận rõ ràng công năng của nó, điều này khiến cho anh rất vui mừng, là một người tu đạo lại có được sức mạnh của đạo gia phù trợ, anh quyết định xuất thế, đi ra bên ngoài để cứu vớt những sinh linh đáng thương.



Và khi nãy, Đạo Diệc đã nghe thấy tiếng nổ lớn trên nóc tòa nhà này, nên mới có một màn vừa rồi.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, hai người đều có cảm giác không nói nên lời, họ thật không biết, Đạo Diệc là hên hay là xui nữa.



Chuyện hiển nhiên, lão đạo sĩ cũng không phải bị một yêu quái nào đó nhập vào, mà là khi ngày tận thế bắt đầu, lão đạo sĩ vừa mới chết đi, liền trở thành thây ma, mà thanh niên đạo sĩ cũng khùng lại đi canh giữ thi thể lão đạo sĩ hơn hai tháng, nhưng cũng may điều này cũng giúp cho thanh niên đạo sĩ tên Đạo Diệc tránh được sự hỗn loạn ở thời kỳ đầu tận thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận