Bá Chủ Mạt Thế

Chương 114: Đạo Diệc rời nhóm

“Sao chúng ta không đi cùng họ?” Đạo Diệc và Tần Tiểu Vũ đều có chút khó hiểu.



Nhưng Tần Vũ lại hỏi: "Ngửi thấy không? Có mùi thơm thoang thoảng."



"Mùi thơm ư? Không thể nào, mùi hôi thối thì có thể ngửi được." Đạo Diệc ngạc nhiên, chung quanh bọn họ đều là độc thú biến dị, trong không khí còn có mùi khó ngửi gây buồn nôn, lấy đâu ra mùi thơm cơ chứ?



Tần Tiểu Vũ cẩn thận ngửi ngửi, cô kinh ngạc nói: "Đúng thật là có mùi thơm, mặc dù rất mỏng manh, nhưng chắc chắn là có!"



Ánh mắt của Tần Vũ lấp lóe: "Nơi này sẽ có nhiều như vậy rắn, rết, bò cạp, nhền nhện, cóc các loại độc vật, nếu như anh đoán không lầm, nơi này chắc hẳn có Ngũ Độc Thú khống chế bọn chúng."



“Ngũ Độc Thú là quái vật gì?” Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc đều lộ ra biểu cảm khó hiểu.



Tần Vũ hưng phấn nói: “Ngũ Độc Thú là Độc thú vương, nó có thể khống chế các loại độc vật, thậm chí là cả độc thú biến dị, hơn nữa bản thân nó cũng có thực lực cực kỳ lợi hại, đặc biệt nhất trong cơ thể của nó có một hạt ngọc Ngũ Độc, nếu là người tiến hóa nuốt vào hạt ngọc, sẽ có thêm năng lực ‘Vạn Độc Bất Xâm’ có tác dụng miễn dịch lại rất nhiều loại độc, không chỉ có vậy hạt ngọc Ngũ Độc còn giúp cho công kích của người tiến hóa nuốt nó mang theo kịch độc. Quả thật hạt ngọc Ngũ Độc là một bảo vật cực kỳ hiếm có!"



Tại Thời đại đen tối, một trăm năm sau tận thế, Tần Vũ từng nghe nói qua truyền thuyết về Ngũ Độc Thú, Ngũ Độc Thú này vô cùng lợi hại, nó có hẳn năm dị năng! Đương nhiên, đây là lời nói cường điệu, thật ra nó chỉ có một năng lực, năng lực đó chính là Độc!



Chỉ là độc của Ngũ Độc Thú chia làm năm loại tác dụng khác nhau, mỗi loại tác dụng đều rất thần kỳ, có một siêu cường giả đời sau lọt vào danh sách ‘một trăm sinh vật mạnh hàng đầu thế giới’, nghe nói kẻ đó đã từng có được một hạt ngọc Ngũ Độc, từ đó thực lực của kẻ đó nhảy vọt một bước lớn!



Điều đó là hiển nhiên, bởi vì chỉ cần nuốt vào hạt ngọc Ngũ Độc của Ngũ Độc Thú không chỉ có thể đạt được một thân thể ‘vạn độc bất xâm’, lại còn có thể có được năng lực Độc!



Tuy rằng nuốt hạt ngọc Ngũ Độc thu được năng lực Độc có độc tố kém xa so với bản thân của Ngũ Độc Thú, nhưng cũng chỉ cần ba mươi đến năm mươi phần trăm độc tính cũng đủ để thực lực của một người tiến hóa tăng vọt lên một khoảng lớn.



Cho nên Tần Vũ mới kích động như vậy, nghe đồn Ngũ Độc Thú tuy độc tính cực cao nhưng cơ thể của nó lại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, tuy chỉ thoang thoảng nhưng mùi hương này có thể lan ra rất xa, chỉ cần dựa theo mùi hương này có thể tìm ra được Ngũ Độc Thú, nhưng nguyên nhân vì sao trong ba người chỉ có Đạo Diệc không ngửi thấy được mùi này, là bởi vì anh ta chỉ mới là người tiến hóa cấp một, khứu giác kém xa Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.



Đạo Diệc và Tần Tiểu Vũ tuy rằng nghe Tần Vũ nói vậy, nhưng vẫn chỉ hiểu lơ mơ về Ngũ Độc Thú và hạt ngọc Ngũ Độc, nhưng cũng đủ biết, đây hẳn chính là nguyên nhân mà Tần Vũ lưu lại không rời đi theo nhóm người Lý Nguy.



"Anh Tần, có phải anh đã quên mọi thứ xung quanh, anh thử nhìn xem. . . !" Đạo Diệc do dự một chút, nhìn chung quanh một lượt, có rất nhiều độc thú biến dị, cười khổ nói.



Những binh lính trong đội ngũ vừa chiến đấu vừa rút lui, bọn họ muốn theo sát xe tải quân sự của Lý Nguy, nhưng đâu có dễ dàng như vậy, nhóm người Lý Nguy có sự bảo hộ của những người lính tiến hóa cường đại nên có thể cường ngạch tiến lên, còn bọn họ lại bị đông đảo độc thú biến dị, nào rắn, bọ cạp, cóc, rết, nhền nhện… bao vây, kéo chậm lại bước chân của bọn họ.



Một người lính đang ghìm súng trường QBZ-95 bắn điểm xạ nát đầu của một con rắn biến dị to lớn đang chuyển động, còn chưa kịp chĩa nòng súng vào mục tiêu tiếp theo, anh ta đã cảm thấy trước mắt của mình tối sầm lại, sau đó anh ta nhìn thấy một khuôn mặt của một con quái vật to lớn xấu xí đang đối mặt trực diện với mình, đây là một con cóc biến dị có kích thước bằng một quả bóng đá, bao phủ khắp cơ thể đều là các bọc mụn nhọt đang chảy mủ hôi tanh, toàn thân của nó có màu xanh lục và tổng thể tạo nên một cảm giác tởm lợm cho người đối diện.



"A! Không!" Con cóc biến dị phồng to hai má, người lính đó dường như ý thức được nguy hiểm, sợ hãi kêu lên.



"Phụt!"



Miệng con cóc há to ra, một ngụm lớn khí độc có màu xanh lục phun thẳng vào mặt của người lính, anh ta đau đớn ngã vật ra đất, anh ta giống hệt như vừa bị tạt a-xít vào mặt, khuôn mặt của anh ta bắt đầu thối rữa với tốc độ rất nhanh, da thịt mưng mủ, từng cục thịt thối rớt ra khỏi mặt rơi trên mặt đất, hai nhãn cầu cũng bị khí độc làm tan chảy ra thành đống bầy nhầy, hai bên gò má lộ ra xương trắng, anh ta còn không kịp kêu thêm tiếng nào thì đã chết.



"Đáng. . . sợ quá. . .đi! " Đạo Diệc nhìn thấy một cảnh này cũng cảm thấy da đầu tê rần rần, anh nuốt nước miếng đánh ực và không thể nói nên lời. Còn Tần Tiểu Vũ tuy đã được Tần Vũ huấn luyện liên tục trong hai ba tháng sau khi tận thế bắt đầu, nhưng sắc mặt của cô vẫn tái nhợt, nếu không có đoạn thời gian huấn luyện đó chắc hẳn cô sẽ sợ chết khiếp mà ngất đi cũng nên.



Tần Vũ nhìn về phía Đạo Diệc và Tần Tiểu Vũ: "Hai người nhanh đi theo xe tải quân sự của Lý Nguy mà đột phá vòng vây, tôi sẽ đuổi theo sau."



Tần Vũ biết Ngũ Độc Thú này nhất định phải mạnh hơn nhiều so với những con độc thú biến dị rắn, bò cạp, rết, nhền nhện, cóc… này, nên anh đã bảo hai người Đạo Diệc và Tần Tiểu Vũ rời đi theo nhóm của Lý Nguy.



Tần Tiểu Vũ lập tức lắc đầu: "Không, em không đồng ý, ngay từ đầu em đã nói rồi, chỉ cần em có thể trở thành người tiến hóa, em sẽ cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu, cho dù là gặp phải nguy hiểm đến cỡ nào, em cũng sẽ không bao giờ bỏ trốn một mình!"



Tần Tiểu Vũ cực kỳ kiên định, Đạo Diệc cũng cắn răng nói: "Tôi cũng muốn đi cùng hai người!"



Tần Vũ trong lòng hơi cảm động, nhưng lại đưa mắt nhìn về phía Đạo Diệc: "Anh đi theo nhóm người Lý Nguy rời đi, không cần đi theo chúng tôi, sẽ chỉ làm chậm trễ thêm mà thôi."



"Anh. . . chuyện này. . . " Đạo Diệc đột nhiên nghẹn ngào, nhưng anh biết đó là sự thật, đến thời điểm hiện tại anh gần như không có sức chiến đấu.



Đạo Diệc vội nhét vào trong tay của Tần Vũ một nắm các lá bùa: "Anh cầm lấy những lá bùa này, có năm lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh, năm lá bùa Khốn Yêu, năm lá bùa Mê Ngủ, từ khi tôi được tăng cường tiến hóa, toàn bộ những lá bùa này chỉ cần truyền năng lượng gien vào là có thể kích phát tác dụng."



Những lá bùa này là do Đạo Diệc làm ra khi đi trên đường và những lúc nghỉ ngơi trong mấy hôm nay, khả năng vẽ bùa của anh ấy cũng đã mạnh hơn rất nhiều, vì vậy nên anh ấy đã có thể tích trữ rất nhiều loại phù như vậy.



Tần Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp nhận lấy những lá bùa này, đồng thời dùng năng lực Sao Chép nâng số lượng lên gấp đôi, sau đó đưa cho Tần Tiểu Vũ dùng năng lực Cường Hóa lên chúng, những lá bùa đa dụng của Đạo Diệc có tác dụng hỗ trợ rất lớn đối với anh.



Sau khi cường hóa những lá bùa của Đạo Diệc xong, Tần Tiểu Vũ chia lại một nửa số lá bùa cho Tần Vũ.



"Còn chưa muộn để đuổi theo nhóm người Lý Nguy đâu, không nên chậm trễ hơn nữa, chúng ta mau tách ra đi thôi! Anh cầm lấy vật này đi." Tần Vũ từ trong nhẫn không gian rút ra một thanh trường kiếm, hai ngày trước thừa dịp không ai chú ý, Tần Vũ đã nhặt được khi một người lính dùng kiếm này bị tử vong.



“Được, hai người cẩn thận nhé!” Đạo Diệc không chút lãng phí thời gian nhanh chóng thu lấy thanh trường kiếm, xoay người lại chạy đuổi theo phía sau xe tải quân sự của Lý Nguy.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều lưu lại, Tần Vũ áy náy nói: "Lần nào cũng để em phải mạo hiểm cùng anh."



Tần Vũ vốn biết Ngũ Độc Thú khó đối phó, huống chi còn có nhiều độc thú biến dị như vậy ở xung quanh, thế nhưng Ngũ Độc Thú là một con biến dị thú có thể gặp mà không thể cầu, những giá trị mang lại sau khi tiêu diệt nó là cực kỳ quý giá hoàn toàn không thua kém thây ma chủng loại Ma quỷ! Muốn Tần Vũ buông tha cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn là không có khả năng!



Tần Tiểu Vũ cả giận nói: "Anh, anh nói gì thế! Chúng ta đã từng hứa sẽ ở bên cạnh nhau, cho dù nơi mà anh muốn đi có nguy hiểm đến như thế nào, thì em đều sẽ đi cùng anh!"



Tần Vũ trong lòng ấm áp, anh cảm thấy đời này may mắn lớn nhất không phải là được trùng sinh, mà là có thể gặp được Tần Tiểu Vũ, anh cũng không muốn nói nhiều, dùng sức gật mạnh đầu: "Được, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa!"



Những lời Tần Vũ vừa nói với Tần Tiểu Vũ, cũng như là một lời hứa mà anh ấy tự nói với chính bản thân mình.



Ngũ Độc Thú không dễ đối phó, Tần Vũ sẽ phải chuẩn bị cẩn thận, từ trong nhẫn không gian anh lấy ra hai viên thuốc, đưa cho Tần Tiểu Vũ một viên, nói: "Em cầm lấy, viên này gọi là Tị Độc Hoàn, khi em nuốt nó xuống, trong một thời gian ngắn em có thể kháng lại một phần độc tố."
Bạn cần đăng nhập để bình luận