Bá Chủ Mạt Thế

Chương 108: Trôi dạt

Hơn nữa, Tần Vũ mơ hồ có một loại lo sợ trong nội tâm, August đã bá đạo đến trình độ như vậy, vậy những tồn tại cường đại mạnh hơn đã giam cầm August có phải đang ở một nơi nào khác sao?

Nếu một trong những tồn tại này xuất hiện ngẫu nhiên, chắc chắn sẽ thừa đủ để hủy diệt cả thế giới này!

Tỉ mỉ nghĩ lại, hẳn ở kiếp trước của Tần Vũ luôn có một những tồn tại mạnh mẽ như vậy trên Trái đất? Nhưng kiếp trước Tần Vũ chưa từng nghe nói qua, hoặc với vị thế nhỏ bé của Tần Vũ khi đó khó lòng biết được sự xuất hiện của những tồn tại như vậy, chưa từng nghe nói qua, không có nghĩa là không tồn tại!

Trong một trăm năm tới, có thể những tồn tại mạnh mẽ ngang hoặc hơn August sẽ lặng lẽ tiến vào thế giới loài người, nhưng không biết vì lý do gì mà những tồn tại đó không lộ ra dấu vết gì.

Tần Vũ lại đột nhiên nhớ tới một số chuyện, trong lịch sử nhân loại trăm năm sau đã từng trải qua mấy lần siêu khủng hoảng, những khủng hoảng đó đủ để hủy diệt toàn bộ nhân loại, theo lịch sử trong trí nhớ của Tần Vũ, toàn bộ nhân loại lúc đó đều không có khả năng sống sót hay vượt qua được những khủng hoảng đó. Những siêu khủng hoảng đó như bị một bàn tay vô hình không thể giải thích được xóa sổ, đây cũng là điều mà rất nhiều học giả nghiên cứu lịch sử ở tương lai không thể hiểu thấu, trong sử sách cũng không có ghi chép về cách dập tắt những siêu khủng hoảng này.

Tần Vũ nghĩ tới một khả năng, nhân loại tự mình không cách nào vượt qua nguy cơ, lại có thể sống sót, chẳng lẽ những tồn tại như August đã ra tay giúp đỡ nhân loại sao?

Càng nghĩ, trong lòng Tần Vũ càng cảm thấy ớn lạnh, nếu đúng như anh suy đoán, loài người ở đời sau luôn đối mặt với nguy cơ tuyệt diệt bất cứ lúc nào, sau nhờ liên hệ với các chủng tộc người ở kỷ nguyên khác mới có thể tồn tại nổi!

Một cảm giác bi thương dồn nén, Tần Vũ lắc đầu hít một hơi thật sâu, cố rũ bỏ những suy đoán miên man khó hiểu này, hiện tại mục tiêu trước mắt chỉ có một và chỉ một đó là luôn phải trở nên mạnh mẽ hơn, những chuyện khác không cần quan tâm.

Khi Hoa thú bay vào phía sâu trong khe hở không gian này, dường như nó đang tìm kiếm thứ gì đó, Tần Vũ biết Hoa thú thường không thể tùy ý tiến vào, hay rời đi một khe hở không gian như thế này, cho dù muốn cũng phải cố tìm cho được một nơi có kết giới không gian tương đối yếu, không ổn định, nếu không nó sẽ dần bị chìm đắm trong dòng chảy của không gian và không thể thoát ra ngoài với thực lực hiện tại.

Cũng may mười phút sau, con mắt của Hoa thú sáng lên, dồn sức cắn xé khoảng không trước mặt.

"Cặc! Cạch… cạch… cạch!"

Hoa thú cắn phá mạnh mẽ kết giới không gian trước mặt, mãi đến tận hơn hai phút sau, nơi đó bị Hoa thú cắn nát tạo thành một vết nứt không gian, Hoa thú vội vàng dẫn Tần Vũ và Tần Vũ xuyên qua đó.

Cũng may có Hoa thú, nếu không Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ có khi vĩnh viễn phải ở lại trong Tỏa Linh Tháp.

"Phốc!"

Hoa thú xuyên qua khe nứt không gian, yếu ớt cắm thẳng xuống đất, phịch một tiếng, Hoa thú kéo theo Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ bị nhét vào trong một đống tuyết lớn.

"Lạnh... Lạnh quá!" Rất nhanh, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng lôi được Hoa thú ra khỏi đống tuyết trắng, Tần Tiểu Vũ rùng mình thốt lên.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lên, có chút sững sờ, trên bầu trời không hề có ánh mặt trời, nhìn qua có chút u ám, còn có từng mảnh bông tuyết như pha lê từ trên trời rơi xuống, khi gió lạnh thổi qua, thậm chí còn buốt lạnh đến tận xương tuỷ.

Cũng may, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ mặc dù vẫn mặc quần áo mỏng, nhưng là người tiến hóa, vẫn có thể chống đỡ được phần nào giá lạnh.

Tần Tiểu Vũ lẩm bẩm nói: "Đây là đâu? Tiểu Hoa mang chúng ta đến nơi nào vậy?"

Tần Vũ cũng cười khổ, năng lực Không Gian của Hoa thú đúng là không đáng tin cậy, điều khiến Tần Vũ an tâm chính là anh vẫn có thể hít thở bầu không khí trong lành quen thuộc, đây vẫn là Trái đất, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng không có rơi vào một Tiểu thế giới khác không phải trái đất như lần trước, nhưng anh cũng rõ ràng, khoảng cách từ nơi này đến Thiên Mông Thành chắc chắn là rất xa.

Mùa tuyết rơi ở Thiên Mông Thành còn lâu mới tới, nhưng hoàn cảnh nơi này nhìn đâu đâu cũng đầy gió và tuyết lạnh, có thể tưởng tượng lần xuyên không này của Hoa thú đã đưa họ đi xa nhường nào.

Tần Tiểu Vũ gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ Tiểu Hoa đã đưa chúng ta từ nam bán cầu xuyên đến bắc bán cầu?"

Tần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: "Không biết, chúng ta thử thăm dò xung quanh trước đi."

Lúc này hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ rơi vào một ngọn đồi phủ đầy tuyết trắng, thời tiết rất lạnh, ngay cả người tiến hóa cũng thấy thân thể giá buốt.

"Chiếp! Chiếp!"

Hoa thú yếu ớt lên tiếng.

"Ta biết! Tiểu Hoa vất vả rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi." Tần Tiểu Vũ gật đầu, Hoa thú đã dẫn hai người bọn họ đột phá kết giới không gian của Tỏa Linh Tháp, nó quả thật đã kiệt sức.

Hoa thú biến thành một chiếc nhẫn và quay trở lại ngón tay của Tần Tiểu Vũ.

Tần Vũ nói: "Muốn biết nơi này là đâu, chúng ta cần tìm được người địa phương."

"Vâng." Tần Tiểu Vũ hồi đáp, mặc dù không biết hai người đã trôi dạt đến đâu, nhưng đối với Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng không có gì to tát, bọn họ không có thân thích, bệnh tình của Tần Tiểu Vũ đã hoàn toàn bình phục, đi đâu cũng được khắp thiên hạ đều là nhà.

Cho dù có thể trở về Thiên Mông Thành, bọn họ cũng sẽ không ở lại Thiên Mông Thành quá lâu.

Đi trong gió tuyết, Tần Tiểu Vũ vươn đôi tay trắng nõn non nớt hứng lấy bông tuyết, vui vẻ cười nói: "Nơi này thật đẹp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận