Bá Chủ Mạt Thế

Chương 72: Viên đá đen

"Lấy nó ra, cho chúng tôi nhìn một chút." Tần Tiểu Vũ háo hức nói, bởi vì cô cảm thấy rằng thứ thu hút cô chính là viên đá đen này.

Và điều quan trọng nhất là Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã gặp một bà lão khi còn ở Thịnh Cảnh Thành, bà lão này là một tiền bối của Đạo Diệc trong Đạo giáo.

Khi đó bà lão nói rất nhiều lời khó hiểu, khuyên Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ về phía nam, còn đưa cho Tần Tiểu Vũ một sợi dây chuyền có mặt đá màu đen, nhưng viên đá đen lúc này giống hệt viên đá đen trên mặt chiếc vòng cổ mà Tần Tiểu Vũ đang đeo.

Người lính mở tủ kính và đưa viên đá đen vào tay Tần Tiểu Vũ, Tần Tiểu Vũ lấy ra chiếc vòng cổ có mặt đá đen và so sánh chúng với nhau.

Tần Vũ cũng nhìn kỹ, phát hiện hai viên đá đen này giống hệt nhau, giống đến từng đường nét hoa văn.

“Hai viên đá này là cái quỷ gì vậy?” Tần Vũ nhíu mày, có lẽ chỉ có bã lão họ Vương khi trước biết rõ chuyện này, hoặc có lẽ ngay cả bà lão ấy cũng không biết, nhưng nghĩ lại dù sao cũng vô nghĩa, bà lão cũng đã chết rồi.

Tần Tiểu Vũ đang cầm hai viên đá đen giống hệt nhau trên tay, đột nhiên cô cảm thấy có lực hút nào đó giữa hai viên đá, hai viên đá rung lên, từ từ tiến lại gần nhau, sau đó một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Sau khi hai viên đá đen áp sát vào nhau, ánh sáng chợt lóe lên, chúng dính với nhau, rồi hòa với nhau thành một thể.

Biến hóa này khiến mọi người kinh ngạc, sau khi hai viên đá đen dung hợp lại với nhau, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ kinh ngạc phát hiện, viên đá đen mới hình thành này, tựa hồ ngoại hình vẫn giống y như lúc trước, nhưng không còn cho người ta một cảm giác bình thường nữa, mà mang lại cho người nhìn một cảm giác giống như một viên ngọc quý màu đen.

Nhưng ngoài thay đổi này ra thì viên đá đen không có thay đổi nào khác cả.

Điều này làm cho hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ vô cùng thất vọng, tuy rằng chuyện xảy ra hôm nay có thể chứng minh chiếc vòng cổ có mặt đá đen quả thật không phải là một vật đơn giản, nhưng không biết rõ ràng công năng của nó thì vẫn là vô dụng, quan trọng nhất là nó không có tác dụng gì đối với tình trạng bệnh Blue của Tần Tiểu Vũ.

Điều này không thể nghi ngờ đã khiến Tần Vũ vô cùng thất vọng, anh vốn hy vọng vật phẩm thu hút Tần Tiểu Vũ trong bảo khố có thể giúp ích cho bệnh tình của Tần Tiểu Vũ, nhưng không ngờ rằng nó chỉ liên quan đến chiếc vòng cổ có mặt dây là viên đá màu đen.

“Quả nhiên, chúng ta vẫn phải đi vào trong di tích thượng cổ.” Tần Vũ âm thầm thở dài, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, liệu trong di tích thượng cổ thật sự có thứ gì đó có thể chữa bệnh Blue cho Tần Tiểu Vũ không? Nếu không có thì sao? Anh nên làm thế nào?

Trong di tích thượng cổ có biện pháp chữa trị bệnh Blue của Tần Tiểu Vũ hay không, Tần Vũ cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ đi vào là sẽ biết, có lo lắng thêm cũng chẳng giải quyết được gì.

Còn hai ngày nữa là di tích mở cửa, Tần Vũ quyết định nghỉ ngơi phục hồi thể lực thật tốt, hai ngày này anh sẽ luôn ở bên cạnh Tần Tiểu Vũ.

Sau một ngày dài, trời đã chạng vạng, hôm đó Tần Vũ dẫn Tần Tiểu Vũ và Lăng Tâm Nhi đi dạo chơi vài địa điểm ở Thiên Mông Thành, trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng đến tối, khi nhóm Tần Vũ về phòng nghỉ, liền có binh lính đến cửa phòng Tần Vũ, nói với Tần Vũ rằng có người muốn gặp anh.

Người muốn gặp Tần Vũ chính là Tô Nguyên.

Trước đó Tô Nguyên mang những tin tức có ích báo với Tần Vũ, Tần Vũ cũng không có ác cảm với anh ta nên mời anh ta vào phòng, đây là căn phòng nghỉ sang trọng chỉ dành cho những vị khách quý của Thiên Mông Thành, hiển nhiên là Lý Hồng Minh muốn để cho Tần Vũ có hảo cảm với ông ta, cho nên Lý Hồng Minh đã tiếp đãi nhóm Tần Vũ với tiêu chuẩn cao nhất.

Vừa nhìn thấy Tần Vũ, Tô Nguyên hưng phấn nói với Tần Vũ: "Tần tiên sinh, cám ơn ngài!"

Tần Vũ rất khó hiểu, hỏi: "Tại sao cảm ơn? Tôi có làm gì cho anh đâu?"

Tô Nguyên gãi gãi đầu, cười ha ha nói: "Thật ra tôi là một ứng cử viên vị trí Chiến thần ở Thiên Mông thành, chỉ khi những Chiến Thần hiện tại ngã xuống, những ứng cử viên như chúng tôi mới có thể bước lên vị trí Chiến Thần. Hôm qua ngài đã... haha...."

Tô Nguyên nhếch miệng cười, Tần Vũ nhìn thấy cảnh này cũng không nói nên lời, ngày hôm qua anh phế bỏ một Chiến thần, giết hai Chiến thần, cho nên trong Thập đại Chiến Thần đã để ra mấy chỗ trống, ngay cả Tô Nguyên cũng không ngờ tới chính mình được xếp vào vị trí Chiến Thần.

Chỉ cần Tô Nguyên chân chính trở thành Chiến Thần, Thiên Mộng Thành sẽ dốc hết tài nguyên huấn luyện anh ta, để anh ta trong thời gian ngắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Tần Vũ lắc đầu nói: "Đây đều là thành quả công sức của anh tự mình cố gắng, không cần cảm ơn tôi."

Cuối cùng, Tô Nguyên sau khi cảm ơn rối rít rất nhiều lần, xin được làm quen với Tần Vũ, thì mới rời đi, có thể thấy được anh ta đang rất cao hứng, trở thành một trong những Chiến Thần của Thiên Mông Thành, có nghĩa là không bao lâu nữa anh ta sẽ có thể trở thành cường giả tiến hóa hàng đầu.

Tô Nguyên rời đi không bao lâu, sắc trời nhanh chóng tối sầm lại, Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ cũng đã ngủ say.

Buổi tối, Tần Tiểu Vũ gối lên cánh tay Tần Vũ, cô có chút suy tư.

Thấy vậy, Tần Vũ có chút nghi hoặc hỏi: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"

Tần Tiểu Vũ vẻ mặt buồn bực nói: "Liệu em có phải chết không anh?"

Nghe vậy, Tần Vũ ôm Tần Tiểu Vũ chặt hơn, nhẹ giọng an ủi: "Đừng nói bậy, em sẽ không chết, ngày mai là có thể tiến vào di tích rồi, anh nhất định tìm ra biện pháp chữa khỏi bệnh cho em."

“Vâng.” Tần Tiểu Vũ nhẹ nhàng vùi đầu vào ngực Tần Vũ, dù đã là người tiến hóa nhưng vẫn giống như người bình thường, cô rất sợ chết, nhất là cô biết sau khi cô chết, Tần Vũ sẽ đau đớn đến nhường nào?

Không bao lâu sau, Tần Tiểu Vũ chìm vào giấc mộng, Tần Vũ thở dài, anh cũng lo lắng, nếu như... trong di tích không có thuốc chữa bệnh Blue cho Tần Tiểu Vũ thì sao?

Đêm đã khuya, Tần Vũ lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhưng đột nhiên, Tần Vũ đột nhiên mở to hai mắt, bên ngoài phòng nghỉ đã truyền đến một trận hò hét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận