Bá Chủ Mạt Thế

Chương 237: Minh Linh thỏa hiệp

<< Có nhiều lý do dẫn tới việc chậm ra chương nhưng chủ yếu là do thiếu kinh phí, rất xin lỗi bạn đọc liukangmk4 và Kiennh1982>>

Minh Linh vận khí có thể nói hết sức nghịch thiên, nó chỉ vừa mới sinh ra đã tiến hóa thành bất tử Tộc, lại nó có năng lực với độ phù hợp cực cao nắm giữ áo nghĩa sâu xa, mà ở trong tiểu thế giới huyết sắc này còn có lưu lại bảo tàng của nền văn minh Phù Thủy, đây hết thảy như đều muốn dành cho nó!

Bây giờ Diêm La Bất Tử thú đã tiến hóa ra Hoàng Kim vương huyết, những gì người khác mong muốn nhất Minh Linh đều dễ dàng có được, Minh Linh cảm giác như vũ trụ này lấy nó làm trung tâm, nó như là thần, vậy mà bây giờ, lại có người dám cười nhạo thần?

"Lý tư lệnh!” Đám người Cú Ma giật mình vô cùng, Lý Nguy ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua bọn họ, y vượt qua đám người, bước ra, chậm rãi hướng về phía Minh Linh đi tới, ánh mắt không hề sợ hãi chút nào nhìn chăm chú vào Minh Linh.

"Ta cười ngươi là đồ ngu xuẩn!” Lý Nguy lạnh lùng nói, thời khắc này y hoàn toàn không giống một Lý Nguy ôn hòa, uy nghiêm nhưng không mất lễ nghi của một đại nhân vật, mà càng giống như một kẻ cuồng ngạo tự cao tự đại.

Minh Linh híp mắt lại, nó phát hiện Lý Nguy không chút sợ hãi, ngược lại trong mắt còn ẩn chứa một uy nghiêm vô thượng, điều này làm cho nó nghi ngờ không thôi, lẽ nào kẻ kia là một kẻ điên hay sao?

Lý Nguy đứng vững, lúc này y đã hoàn toàn thoát khỏi vòng bảo hộ của đám người Cú Ma, y đưa ánh mắt nhìn về phía Diêm La Bất Tử thú, thở dài nói: “Ngươi tuy là đồ ngu xuẩn, nhưng không thể không nói con quái vật to xác này thật là hoàn mỹ, đã tiến hóa ra hoàng kim huyết mạch, cũng coi là hiếm thấy!"

Tần Vũ trong lòng chấn động, Lý Nguy lại biết về hoàng kim huyết mạch? Y là từ nơi nào biết được?

Tần Vũ vẫn cảm thấy Lý Nguy không bình thường, đến bây giờ lời nói và hành động cũng hoàn toàn đã chứng minh điểm này, Lý Nguy này tuyệt đối không phải người bình thường, y rốt cuộc có thân phận gì? Chỉ là một tư lệnh bỏ trốn khỏi Thịnh Cảnh Thành, đơn giản như vậy sao?

Lý Nguy nhìn Diêm La Bất Tử thú với ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam: “Ấy chà, hiện tại giai đoạn này, sinh vật có hoàng kim huyết mạch thật sự quá quý hiếm, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, hoàn toàn có thể coi là tồn tại vô địch trên mặt đất!"

Lý Nguy nói chuyện có nhiều chỗ kỳ lạ, trong lòng của Minh Linh mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nó đối với thực lực của chính mình có một lòng tin tuyệt đối, lòng tin này gắn chặt chẽ với sức mạnh vô cùng cường đại của Diêm La Bất Tử thú.

Ánh mắt của Minh Linh lóe ra vẻ sắc lạnh, Diêm La Bất Tử thú cũng nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng dính đầy máu, khuôn mặt hung ác. Lý Nguy đối mặt với nó nhưng không có biểu hiện ra sợ hãi, hai con mắt của Lý Nguy phát sinh biến hóa chậm rãi, con ngươi khuếch tán, như có sóng gợn: “Tốt, rất tốt, có được Diêm La Bất Tử thú với hoàng kim huyết mạch vô cùng tiềm lực, hơn nữa còn có một con thuyền chiến hạm của nền văn minh Phù Thủy, cũng đáng giá ta lãng phí nhiều ngày như vậy!"

Giờ phút này, khí tức của Lý Nguy đã thay đổi, ban đầu là một vẻ uy nghiêm, nhưng lúc này lại tràn ngập uy áp và cực kỳ cuồng bạo!

"Ầm ầm!"

Mặt đất dưới chân Lý Nguy không chịu nổi sức mạnh kinh khủng của y khẽ run lên, sau đó những vết nứt nhỏ bắt đầu lan rộng khắp mặt đất.

"Làm sao... làm sao có thể?"

Khí tức cường đại mà Lý Nguy thể hiện ra khiến cho tất cả mọi người đều phải há hốc mồm kinh ngạc, bởi vì khí tức của Lý Nguy toát ra mạnh mẽ không thua kém gì con Diêm La Bất Tử thú đáng sợ kia!

"Khịt khịt!" (tiếng khịt mũi)

Diêm La Bất Tử thú cảm nhận được khí tức cường đại của Lý Nguy, không khỏi hơi khom người lại, lần đầu tiên, trong đôi mắt sáng như đèn lồng màu xanh của nó lần đầu tiên trở nên ngưng trọng.

"Ngươi... ngươi làm sao có thể..." Minh Linh cũng bị khí tức đáng sợ mà Lý Nguy toát ra làm cho giật mình, không ngờ một người bình thường không đáng kể gì trong mắt nó lại đột nhiên lộ ra khí thế đáng sợ như vậy, không kém gì Diêm La Bất Tử thú!

Phải biết rằng Diêm La Bất Tử thú mới rồi đã vừa tiến hóa lên cấp!

Khóe miệng của Lý Nguy hiện lên một nụ cười giễu cợt: "Thần? Ngươi xứng xưng là thần sao?"

"Ta mới là kẻ duy nhất có tư cách xưng thần!" Lý Nguy đắc ý nói.

Minh Linh nhìn Diêm La Bất Tử thú to lớn, lòng tin của nó lại được củng cố thêm, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, chúng ta không can thiệp ảnh hưởng lẫn nhau, chung sống hòa bình đi, ta cũng cho phép ngươi dẫn cấp dưới của ngươi đi, nếu không thì ......"

Lời nói của Minh Linh đã biểu hiện ra sự yếu đuối, Lý Nguy lúc này cũng quá cổ quái, ánh mắt của y biến thành một vòng màu nâu đen nhàn nhạt, nhìn không giống mắt người bình thường chút nào.

Lý Nguy nhìn Minh Linh với ánh mắt khinh thường, y cười nửa miệng nói: "Ta nên rời khỏi thế giới này từ lâu rồi ... để đến bây giờ chắc chắn là vận xui của ngươi đã tới."

Khi nói, Lý Nguy hơi quay đầu và liếc nhìn về phía Tần Tiểu Vũ, ánh mắt đáng sợ của y khiến mọi người đều giật mình.

"Chuyện quái gì đã xảy ra với Tư lệnh vậy? Tại sao ông ta lại xử sự như vậy..." Hành vi kỳ lạ của Lý Nguy lúc này chắc chắn khiến mọi người đều phải kinh ngạc, và Lục Vân lắp bắp nói.

Không ai lên tiếng hồi đáp lời của anh ta nói.

"Tốt lắm... Ngươi đi chết đi!" Không thể nghi ngờ, thái độ cao ngạo của Lý Nguy đã chọc giận Minh Linh, vẻ mặt của nó hoàn toàn tối sầm lại, nó đằng đằng sát khí nói: "Diêm La Bất Tử thú, giết kẻ đó đi!"

"Gào!"

Diêm La Bất Tử thú không thể kìm nén thêm được nữa, sau khi nhận được mệnh lệnh của Minh Linh, đôi chân mạnh mẽ của nó giẫm lên mặt đất, và mặt đất ngay lập tức sụp đổ, nó biến mất ngay tại chỗ, tốc độ lao đến như âm thanh xuyên không và tát thẳng móng vuốt sắc bén vào người của Lý Nguy.

Móng vuốt khổng lồ của Diêm La Bất Tử thú rất lớn, uy áp tỏa ra bao phủ hoàn toàn Lý Nguy, khiến Lý Nguy không thể trốn tránh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận