Bá Chủ Mạt Thế

Chương 76: Vết rách trên bầu trời

"Vâng được ạ." Dương Bách Binh cười khổ nói, trong tất cả những người ở đây, chú Trương là người mạnh nhất, đồng thời cũng là người đứng đầu ở đây, anh biết nếu như Chú Trương không xác định rõ là bản thân anh ta không sao, chú ấy nhất định sẽ không để cho anh ta được thoải mái.



"Còn hai người trẻ tuổi, cùng bà lão này tới đây đi, tôi có chuyện muốn nói với hai người." Bà lão có chút khó khăn hổn hển nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, lúc này Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ đều cảm giác như bọn họ đã bị bà lão này nhìn thấu mọi thứ về mình.



“Bà ấy không phải người bình thường!” Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đồng thời có ý nghĩ này, bà lão trong đôi mắt dường như có mây mù, lại dường như ẩn chứa vô hạn trí tuệ, có một vẻ tinh minh hiếm có.



“Tiểu Trương, không cần tới đây.” Bà Vương nói xong liền chống gậy, đi về phía một căn phòng.



"Chúng ta cùng vào xem thế nào đi." Tần Vũ trầm tư vài giây, hướng Tần Tiểu Vũ nói, mặc dù không biết mục đích của bà lão là gì, nhưng đối phương cũng chỉ là một bà lão cao tuổi, cho nên anh cũng không sợ hãi.



“Bà Vương, để cháu giúp bà.” Bà lão chống gậy, mỗi bước đi dường như đều khiến toàn thân mệt mỏi, Tần Tiểu Vũ thấy vậy không chịu nổi, liền đi đến bên bà lão, đỡ lấy tay của bà lão, dìu bà lão vào phòng.



"Cô bé, cháu là người tốt... Lão bà này không có gì khác cho cháu, bà liền đưa cho cháu cái này, về sau nhất định cháu phải giữ gìn cẩn thận." Bà lão dường như rất hài lòng với hành động của Tần Tiểu Vũ, bà ấy nhìn Tần Tiểu Vũ với ánh mắt đầy tình thương của người bà nhìn cháu gái, bà lão từ từ tháo một sợi dây chuyền trên cổ của bà ấy ra và đặt nó vào trong tay của Tần Tiểu Vũ.



Tần Vũ nhìn thấy sợi dây chuyền rất đơn giản, là một viên đá đen bóng dùng sợi tơ xâu lại, sợi dây chuyền hết sức bình thường, Tần Tiểu Vũ do dự một chút cũng không từ chối, dù sao châu báu trong tận thế này cũng không có giá trị, nói gì đến chỉ là một viên đá đen bóng.



Tần Tiểu Vũ đỡ bà lão ngồi xuống một cái ghế, bà lão thở hồng hộc rồi nói: "Cháu… cũng ngồi xuống đi."



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ ngồi ở phía đối diện bà lão, bà lão ngắm nhìn họ một lúc: "Hai cháu đừng… cử động gì, để già này ngắm nhìn… kỹ hai cháu một chút."



Trong lúc hai người còn đang nghi hoặc, ánh mắt của bà lão bắt đầu chậm rãi biến hóa, con ngươi trong mắt bà lão dường như biến mất, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, phảng phất có thể nhìn thấu vạn vật.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều sửng sốt, Tần Vũ đã đặt tay lên nhẫn không gian, nếu như tình huống chỉ cần có chút gì không đúng, dù cho bất cứ khi nào anh cũng sẽ sẵn sàng để rút vũ khí ra, và giết chết bà lão!



Trên mặt bà lão hiện lên một tia vui mừng, bà nhìn Tần Vũ và nói: "Tốt... tốt lắm, ngọn lửa vĩnh hằng... sẽ không bao giờ tắt."



Ngọn lửa không bao giờ tắt? Tần Vũ nhíu mày, bà lão lại nhìn sang Tần Tiểu Vũ, trong đôi mắt trắng xóa của bà lão tỏa ra một tia sáng ngời màu trắng nhàn nhạt, cho đến khi hơn mười giây đồng hồ đã trôi qua, tròng trắng trong mắt của bà lão mới dần dần nhạt đi, lại biến thành màu vàng nhạt.



Ánh mắt của bà lão khôi phục bình thường, nhưng hơi thở của bà lại yếu ớt hơn, bà lão cố hít lấy mấy hơi, rồi mới quay sang nhìn Tần Tiểu Vũ với bộ dáng tràn ngập vẻ thương tiếc, bà ân cần nói: “Cháu ngoan, sau này cháu gặp phải khó khăn gì cũng đừng... đừng bỏ cuộc, bởi vì cháu... là... người... hoàn hảo nhất... trên thế gian này."



Cả Tần Vũ và Tần Vũ đều khó hiểu, xem xét tình hình vừa rồi thì bà lão hiển nhiên không phải người bình thường, nhưng lời của bà lão nói ra thật khó hiểu, Tần Vũ trầm giọng nói: "Bà lão, xin hãy nói rõ sự tình. Bà vừa nhìn thấy gì?"



"Bà... bà..." Bà lão đã vô cùng suy yếu, Tần Vũ phát hiện sinh khí của bà lão cũng dần dần biến mất, bà lão nói với thanh âm yếu ớt: "Bà... còn chưa thể nói cho hai cháu biết, bà chỉ... bà chỉ hi vọng... một ngày nào đó các cháu... có thể... có thể kết thúc chuyện này."



Tần Vũ nhíu mày, anh cực kỳ ghét kiểu người nói gì cũng chỉ nói nửa lời này, theo như anh nhận định mà nói, thuần túy chỉ là giả vờ giả vịt, làm ra vẻ thần thần bí bí!



"Nếu... hai cháu muốn... hiểu rõ tất cả, vậy... chỉ cần đi về phương nam, vào... tiến hóa tới cực hạn..." Nếu là người khác, Tần Vũ nhất định sẽ đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi trực tiếp tra hỏi, nhưng lão bà này hiển nhiên không thể làm như thế rồi, bà ta đã sắp chết, Tần Vũ rất giận kiểu nói chuyện như vậy nhưng anh cũng đành bó tay.



"Còn có... còn có, mau... mau rời đi, có... nguy hiểm đang tới gần..." Nói xong câu cuối cùng, đầu của bà lão chậm rãi gục xuống, sinh cơ của bà ấy đã không còn, giống như một khúc cây khô héo.



"Đây là... chuyện gì đang xảy ra thế này… Sao bà lão lại gục xuống vậy?" Tần Tiểu Vũ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt của mình.



Tần Vũ tiến lên trước một bước, phát hiện bà lão quả nhiên đã chết, Tần Vũ khó có thể không nhướng mày, bà lão này hẳn là người tiến hóa sở hữu năng lực có khả năng dự đoán trước tương lai, nhất định bà ấy đã nhìn thấy gì đó, nhưng bà ấy không nói rõ ràng ra. Thực sự rất khó chịu! Khiến người nghe phải nổi giận!



Khả năng dự đoán tương lai của bà Vương có thể nói là thuộc về một năng lực đỉnh cao nào đó trong hệ Huyền Bí, có thể so sánh với thời gian, không gian, các năng lực liên quan tới vũ trụ và các năng lực khác, trong tương lai, những người tiến hóa sở hữu năng lực có khả năng dự đoán tương lai chính là những nhà tiên tri của cả nhân loại, bọn họ dẫn đường, chỉ lối, vạch ra một con đường thích hợp tiến lên cho nhân loại, thân phận của họ vô cùng được kính trọng, Tần Vũ không ngờ lại gặp được một người như vậy ở đây.



Chợt nhớ tới sợi dây chuyền vừa rồi bà Vương đưa cho Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ nói với Tần Tiểu Vũ: "Cho anh xem sợi dây chuyền kia."



“Vâng.” Tần Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, lấy ra sợi dây chuyền mà bà Vương đưa cho cô, đặt nó vào trong tay của Tần Vũ.



Sợi dây chuyền này rất bình thường, chỉ là một viên đá đen bóng như mực to bằng quả nho, không có gì dị thường, Tần Vũ lật đi lật lại cũng không nhìn ra mánh khóe gì, muốn bóp nát nó ra nhưng đột nhiên lại dừng lại. Suy nghĩ một chút, trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ khác, anh chậm rãi dùng năng lực Sao Chép lên viên đá, lại có chuyện bất ngờ xảy ra khiến Tần Vũ kinh ngạc, năng lượng gien của anh bị tiêu hao nhanh chóng, nhưng viên đá không có chút thay đổi nào, Tần Vũ bỗng nhiên nhận thấy rõ rằng viên đá đen này hoàn toàn miễn nhiễm với năng lực Sao Chép của anh ta!



Điều này chắc chắn khiến Tần Vũ kinh ngạc hồi lâu, bởi vì anh đã từng thi triển năng lực Sao Chép lên một thây ma, tuy không thể sao chép ra một thây ma mới, nhưng anh cũng cảm thấy năng lực Sao Chép vẫn là khả thi, chỉ là do năng lực của anh tạm thời còn quá yếu, không đạt đủ mức cấp độ có thể sao chép, nhưng hôm nay khi anh áp dụng năng lực Sao Chép của mình lên viên đá đen bóng như mực này, lại không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí là nó khiến cho anh có cảm giác anh không thể Sao Chép dù cho năng lực của anh có tiến hóa đến cấp độ nào đi chăng nữa!



“Em cất đi, giữ cẩn thận, có lẽ sau này sẽ dùng tới.” Tần Vũ ánh mắt càng thêm nghiêm túc nhìn viên đá đen như mực, trả lại cho Tần Tiểu Vũ, rồi nói.



Tần Tiểu Vũ gật đầu, cô cất sợi dây chuyền đi, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Vừa rồi bà Vương có nói chúng ta mau rời đi, dường như có chút nguy hiểm tới gần."



"Suỵt!"



Đúng lúc này, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ hai người đột nhiên nghe thấy một tiếng xé rách, thanh âm này giống như tiếng da thịt bị xé rách, nhưng âm thanh vang to hơn rất nhiều, nghe được âm thanh này khiến người ta đau nhức đầu óc.



"Tình huống gì vậy?" Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ hai người đều khó hiểu, dù như thế nào hai người đều nghĩ đột nhiên có tiếng động lớn cũng không phải điềm lành.



"Đi, đi ra ngoài nhìn một chút!" Tần Vũ nhớ tới bà Vương đã nói rằng nguy hiểm đang tới gần, chẳng lẽ đây là điều bà lão ám chỉ sao?



“Chuyện này…” Hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhanh chóng rời khỏi phòng, đi tới cửa căn hộ, lúc này tổng cộng có mười người bao gồm cả chú Trương và Dương Bách Binh đang tụ tập ở cửa, bọn họ nhìn bầu trời chằm chằm với một vẻ bàng hoàng sững sờ, khuôn mặt của họ đầy nét bối rối.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng bị cảnh tượng trên bầu trời làm cho cả kinh, bọn họ không biết từ lúc nào trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ thủng thật lớn!



"Xoẹt… xoẹt!"



Giống như có một đôi bàn tay khổng lồ vô hình, xé ra một vệt lớn kéo dài hơn cả cây số trên bầu trời, giống như bầu trời đã bị một vết thương cực lớn, nhưng thứ chảy ra từ vết thương không phải là máu, mà là một luồng khí tức cuồn cuộn có màu đen, như nước cống đen ngòm đang không ngừng đổ ra hồ điều hòa mỗi ngày vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận