Bá Chủ Mạt Thế

Chương 103: Bom hủy diệt phát nổ

"Xong rồi... Hết thật rồi..." Tiểu Trùng cảm nhận được làn sóng năng lượng hủy diệt đáng sợ kia, thầm tự mắng, sự quyết đoán của Tần Vũ đã vượt xa dự đoán của nó.

Mà giờ khắc này Tần Vũ cũng có chút bi thương, anh không ngờ rằng mình sẽ phải chết ở đây, trong thoáng chốc Tần Vũ đã suy nghĩ rất nhiều, kiếp trước từ khi còn bé đến lúc trưởng thành mỗi ngày đều phải đối mặt với khó khăn nguy hiểm chật vật sinh tồn, trong cuộc đời mới này cũng là như vậy từ khi Tần Vũ được tái sinh, hầu như không có lấy một ngày bình yên nào, không sao, tất cả những khó khăn vất vả cuối cùng sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.

“Chiếp!”

Đúng lúc này, Hoa thú bỗng nhiên từ trên ngón tay Tần Vũ nhảy xuống, kích thước nhanh chóng lớn lên, đồng thời há miệng, không gian trước mặt Tần Vũ vặn vẹo, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện ở nơi đó.

"Tiểu Vũ là em sao?"

Tần Vũ giật mình, là Tần Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện, Tần Vũ không nghĩ tới Tần Tiểu Vũ lại đột nhiên từ trong không gian thứ nguyên của Hoa thú đi ra, lúc này Tần Tiểu Vũ thoạt nhìn cũng không còn yếu ớt như trước.

“Anh!” Tần Tiểu Vũ kêu lên một tiếng, cô nhìn thấy quang mang hủy diệt đang tỏa ra từ trong tay của bản sao Tần Vũ.

Tuy rằng không rõ vì sao Tần Tiểu Vũ dường như không có việc gì, nhưng Tần Vũ biết, nếu như lúc này Bom hủy diệt phát nổ, tất cả mọi người sẽ đều phải chết!

Tần Vũ nghiến răng, bản sao Tần Vũ phi người đi, rồi dùng hết sức ném quả Bom hủy diệt ra xa, quả Bom hủy diệt giống như núi lửa trực phun trào

“Uỳnh… uỳnh… uỳnh!”

Bom hủy diệt va vào tường, đồng thời toàn lực nổ tung, sóng xung kích của vụ nổ nhanh chóng lan ra xung quanh, xé tan thân thể bản sao của Tần Vũ, sau đó giữa tâm vụ nổ hình thành một lỗ đen, không ngừng xoay tròn, không ngừng lan rộng về phía xung quanh.

Trong lỗ đen này, dường như không gian và thời gian đều ngừng lại, không có âm thanh, chỉ có một cỗ khí tức hủy diệt khiến người ngoài phạm vi vụ nổ cũng phải tim đập chân run!

Khi lỗ đen lan rộng đến bán kính hai mươi mét, nó ngừng lan rộng, dần dần, lỗ đen biến mất, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Phải nói rằng mặc dù Bom hủy diệt này chỉ là bảo vật cấp thấp, là bảo vật sử dụng một lần, nhưng là sản phẩm của một nền văn minh nổi tiếng, nền văn minh Chiến thần sản xuất, nên nó vẫn sở hữu một uy lực đáng sợ.

“Phù an toàn rồi… nguy hiểm quá đi…” Tiểu Trùng thầm lau mồ hôi, nó biết nếu vừa rồi vẫn còn ở trong phạm vi nổ của Bom hủy diệt thì nhất định sẽ phải chết.

Nhưng bây giờ, Tiểu Trùng cười đắc thắng: "Ha ha, hiện tại ngươi làm gì còn gì để thương lượng hay đe dọa ta nữa?"

“Anh, anh. . . không sao chứ?” Tần Tiểu Vũ nhìn thấy sắc mặt của Tần Vũ tái nhợt, trong cánh tay Tần Vũ phồng lên như đang nhét một cái bánh bao vào trong người, lập tức chạy tới.

Bản sao của Tần Vũ bị Bom hủy diệt xóa sổ, Tần Vũ cũng bị ảnh hưởng chấn động tâm thần ngay cả một lời cũng không nói ra được, thêm việc mất máu trầm trọng suýt chút nữa Tần Vũ đã ngất đi.

"Ha ha, tiểu nha đầu, đại huynh của ngươi sắp bị Bản vương hút sạch máu rồi, sao với không sao gì chứ?" Tiểu Trùng hừ một tiếng.

Tần Tiểu Vũ không có thời gian tìm hiểu rốt cuộc trong bắp tay Tần Vũ có thứ gì, nhưng cô cũng có thể nhìn ra, máu của Tần Vũ dường như không ngừng bị thứ đó hút đi, nhất định phải lấy thứ đó ra.

“Tiểu Hoa!” Tần Tiểu Vũ vội vàng gọi.

Hoa thú hiểu ra, nó há miệng và phun ra thứ gì đó từ không gian thứ nguyên trong bụng, đây là một thanh sắt cùn đen kịt mang theo khí tức của tử vong, không sai chính là Tử Lôi Thần Kiếm!

Là một vũ khí bán linh hồn đã nhận chủ, hiện tại chỉ có Tần Tiểu Vũ mới có thể sử dụng nó.

"#@&. . . Sao có thể... đây là Tử Lôi Thần Kiếm mà?" Tiểu Trùng ở trong cánh tay của Tần Vũ chửi thầm, nhìn thấy thanh sắt cùn màu đen, nó liền kinh ngạc, Tử Lôi Thần Kiếm và chủ nhân ban đầu của kiếm này, nó đã từng nghe nói qua. Chết tiệt, đây là một vũ khí mạnh mẽ có thể kiểm soát hai thuộc tính Lôi điện và Tử vong. Thanh sắt này trước đây là vũ khí linh hồn được sử dụng bởi một phù thủy hàng đầu trong số những phù thủy xấu xa nhất của nền văn minh Phù Thủy. Theo ghi chép, Tử Lôi Thần Kiếm đã biến mất từ những năm rất xa xưa. Tiểu Trùng không bao giờ nghĩ rằng có ngày nó thực sự có thể nhìn thấy tận mắt thanh kiếm huyền thoại này.

"Để em đào thứ đó ra!" Tần Tiểu Vũ vội vàng nói.

Tần Vũ khó khăn gật đầu, với uy lực của Tử Lôi Thần Kiếm, nói không chừng có thể đột phá trường lực vô hình quanh cánh tay của Tần Vũ.

Tần Tiểu Vũ vươn tay nắm lấy Tử Lôi Thần Kiếm, Tử Lôi Thần Kiếm như đang gào thét, trên kiếm có tia sét đen vờn quanh, chớp sáng, chớp tắt.

Tần Tiểu Vũ đưa Tử Lôi Thần Kiếm đến gần cánh tay của Tần Vũ, rồi từ từ cắt xuống.

"Rẹt rẹt!"

Khi lưỡi kiếm của Tử Lôi Thần Kiếm chạm vào trường lực vô hình bao phủ cánh tay của Tần Vũ, trường lực vô hình lập tức phát ra lực phản kích, cố gắng đẩy Tử Lôi Thần Kiếm ra xa,

Nhưng lực phản kích lại bị Tử Lôi Thần Kiếm đánh bật ra tứ phía, một đạo sét đen nhỏ bé đột nhiên bộc phát ra, chỉ khẽ tách một tiếng, trường lực vô hình mà Tần Vũ dùng mọi cách cũng không tài nào phá hủy được, lại bị xé nát!

“Không thể nào. . . không ổn rồi!” Tiểu Trùng đột nhiên hồn xiêu phách lạc, nó vội vàng muốn đâm thủng da thịt của Tần Vũ chui ra ngoài, nhưng tia sét đen lại trực tiếp xuyên qua làn da trên cánh tay của Tần Vũ, tia sét đánh xuống trên người Tiểu Trùng, toàn thân Tiểu Trùng lập tức tê liệt.

"Thật tốt quá..." Tần Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô cười nói: "Xem ra em dùng Tử Lôi Thần Kiếm rất thuận tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận