Bá Chủ Mạt Thế

Chương 113: Bỏ trại mà chạy

Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta toàn thân tê dại, sắc mặt của Lý Nguy trở nên âm trầm từ lúc nào không biết, toàn đội ngũ hơn bốn trăm người bọn họ đã bị những độc thú biến dị này bao vây hoàn toàn, không thể không lo lắng đến hậu quả, toàn quân bị tiêu diệt cũng là hoàn toàn có thể!



"Đều là... Đều là lỗi của tôi..." Dương Cảnh Lăng tràn đầy tự trách, nếu biết chuyện này, anh ta đã đề xuất cả đội ngũ nên lựa chọn đi đường vòng.



Thấy Dương Cảnh Lăng tự trách mình, Lục Vân an ủi: "Đừng nói thế, không ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy."



“Đúng vậy, hiện tại quan trọng nhất chính là mau chóng tìm cách thoát thân, bảo toàn lực lượng nhiều nhất có thể.” Lý Nguy cũng nói, thân là một người lãnh đạo, ông ta biết rất rõ, hiện tại không phải lúc trách cứ hay đổ lỗi trách nhiệm cho ai hết. Mục tiêu bây giờ là phải tìm ra biện pháp ứng đối với tình huống xấu này.



Lý Nguy lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người nghe kỹ, chúng ta cùng nhau phá vây ra ngoài, nếu như có ai bị tách đội, thì tìm cách tập trung lại tại thị trấn Hồng Phong ở đầu bên kia rừng Thông Đỏ!"



Không thể chần chờ hơn nữa, bây giờ phải lập tức thoát khỏi vòng vây!



"Xì xì!"



Một con rắn lớn màu đen dường như không thể kìm hãm sự háu ăn được nữa, nó lắc lư thân hình và trườn bò về phía đội ngũ với tốc độ rất cao, như thể đó là một tín hiệu, tất cả binh lính và độc thú biến dị đều đồng loạt di chuyển.



"Bằng, bằng… bằng!"



Con rắn đen kịt vừa lao tới khoảng cách hơn mười mét, vô số viên đạn đã xé nát lớp vảy của nó, vết đạn khắp người nó phun máu xối xả, con rắn yếu dần rồi mềm oặt lăn ra trên mặt đất, chết ngay lập tức.



Trận chiến đang trên bờ vực bùng nổ!



"Xẹt!"



Đây là một con rắn lớn màu lam nhạt, phải dài đến tám mét, nó ngước đầu rắn lên, sau đó há miệng phun ra một lưỡi đao gió màu lam nhạt, lưỡi đao gió trong nháy mắt bay qua khoảng cách mấy chục mét, chẻ đôi đầu của một người lính không né tránh kịp.



"Tư lệnh Lý, mau lên xe đi!" Lúc này, nhóm ba người Cú Ma nhanh chóng hộ tống Lý Nguy vào một chiếc xe tải quân sự cỡ lớn, chiếc xe chậm rãi khởi động, nhưng phía trước con đường mòn, có những con nhện to bằng cái bàn ăn đang chặn ngang đường, và bọn chúng đang nhe răng nanh, khua tám chân nhọn hoắt đe dọa, rõ ràng là sẽ vô cùng khó khăn để có thể lái xe vượt qua bọn chúng.



“Bằng, bằng, bằng… bằng!”

Rất nhiều tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, những chiếc họng súng phát ra những tia lửa sáng rực cả khu vực xung quanh.



Lý Nguy thò đầu ra khỏi cửa sổ xe và hét lên: "Tất cả những người lính tiến hóa có năng lực Lửa hãy đốt cháy hết những cây cối xung quanh!"



Mệnh lệnh này cũng hợp lý, lúc này chung quanh đều là kẻ địch, hơn nữa còn là độc thú biến dị, những độc thú biến dị này trước khi biến dị thường rất sợ lửa, chắc hắn nếu đốt cháy hết những cây cối xung quanh, rất có thể sẽ dọa được cho bọn chúng phải chạy trốn và cùng lắm nếu lửa cháy to quá thì ‘đồng quy vu tận’, cũng xem là liều mạng cùng chết đi!



“Phừng… phừng!”



Hơn tám mươi người lính tiến hóa có năng lực Lửa đang cố gắng hết sức vào lúc này, hết ném, phun, phụt, phóng… từng ngọn lửa đốt thẳng vào rừng cây, trong rừng phát ra những tiếng gầm rú của nhóm độc thú biến dị, ngọn lửa bùng lên cháy phừng phừng, ánh lửa ngút trời.



"Đi thôi!"



Lúc này trên đường mòn, tổng cộng có mười người lính tiến hóa tinh anh do Cú Ma, Lục Vân và Dương Cảnh Lăng đi đầu để mở đường cho xe quân sự của Lý Nguy tiến tới, mười người lính này gần như là mạnh nhất trong số toàn bộ binh linh của đội ngũ, cũng đã được đích thân Lý Nguy sàng lọc và chọn lựa kỹ càng, trong số đó có một người lính tiến hóa với năng lực Lửa, và anh ta cũng là người lính tiến hóa có năng lực Lửa mạnh nhất trong tám mươi người lính tiến hóa sở hữu năng lực Lửa, thể chất của anh ấy đã đạt tới gấp mười lăm lần thể chất của người bình thường!



“Phùn Phụt! Phùn Phụt!”



Người lính tiến hóa với năng lực Lửa, hai bàn tay của anh ta phun ra hai luồng lửa dài hàng chục mét, nhìn như là súng phun lửa vậy chỉ khác là ngọn lửa dài hơn và lớn hơn nhiều, anh ta vung tay sang hai bên rồi lại chập lại, lòng bàn tay vẫn hướng phía trước, rừng cây xung quanh bị ngọn lửa lan đến bốc cháy ngùn ngụt, từng con nhện phát ra tiếng xì xèo, bọn chúng đều bị ngọn lửa thiêu đốt cháy khét lèn lẹt.



"Cẩn thận!"



Lúc này, có một người lính kêu lên, bên cạnh, trên một cây đại thụ, có một con tắc kè màu sắc sặc sỡ, lưỡi của con tắc kè này vươn ra dài đến chục mét, giống như một mũi tên nhọn hoắt định đâm thủng trán của người lính tiến hóa sử dụng năng lực Lửa vừa rồi.



“Bụp!"



Vào thời điểm quan trọng, một bàn tay phủ đầy lông đen dài nhô ra như những chiếc gai xiên, đã chộp lấy chiếc lưỡi của con tắc kè trong tay, chủ nhân của bàn tay đầy lông dài sắc nhọn và cứng như kim thép này, là một quái vật đầu hổ, thân người, lông nhím, và không ai khác đó chính là Lục Vân. Khi đó, anh ta đã biến thân hoàn toàn, hóa thành một con Hắc Kim Ma Hổ cường đại.



“Tới đây con khốn này!” Lục Vân tức giận rống to một tiếng, chộp lấy lưỡi của con tắc kè và dùng sức kéo, con tắc kè đã bị lực lượng cường đại của anh ta kéo qua, Lục Vân duỗi ra một bàn tay to lớn khác chộp lấy cổ con tắc kè, sau đó hung hăng bóp chặt cổ của nó cho đến khi chiếc cổ đó biến thành bã thịt nát.



"Rắc!"



Toàn thân con tắc kè này sặc sỡ, động vật càng lộng lẫy thì càng độc, độc thú biến dị cũng vậy, con tắc kè này bị bóp chết, máu xanh chảy ra, dính khắp bàn tay của Lục Vân, lòng bàn tay Lục Vân bị máu xanh ăn mòn và bốc lên khói trắng.



Nhưng may mắn thay, với tư cách là người tiến hóa cấp hai có trường năng lực áp chế với các sinh vật tiến hóa cấp một, Lục Vân lại còn đang ở trong trạng thái hóa thân, thể chất của anh ta mạnh hơn nhiều so với những người tiến hóa cấp hai thông thường, một chút chất độc này đối với anh ta cũng không là gì cả.



"Chi chi!"



Mặc dù người lính tiến hóa có năng lực Lửa không chút do dự toàn lực duy trì luồng lửa, thậm chí còn gia tăng nhiệt độ, nhưng vẫn có những con nhện không sợ chết liều mạng xông qua ngọn lửa, cho dù thân thể của bọn chúng đã dính lửa, bốc cháy, bọn chúng vẫn cố công kích bọn họ.



"Két!"



Lúc này, một con nhện to bằng con bò định tấn công từ trên cao với sợi tơ treo ở mông, nó khua chân nhện như giáo, định đâm thủng trần xe.



"Định làm gì!" Một bóng người quỷ dị trong nháy mắt xuất hiện trước mặt con nhện, đây là một thanh niên có khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng, trong tay của anh ta cầm một chiếc lưỡi liềm đen nhánh, dài hai mét, chỉ mới vung nhẹ một cái, con nhện đã bị cắt từ giữa thành hai nửa bằng nhau, và máu bắn ra đầm đìa khắp người của Lục Vân đang chuẩn bị lao lên.



"Tôi nói này Cú Ma, trước khi anh giết nó có thể hay không báo cho tôi biết!" Lục Vân lắc đầu hổ gầm giận dữ, anh ta cảm giác toàn thân của mình đều là máu nhện ướt sũng, toàn thân có chút tê dại, dường như anh ta đã bị trúng độc từ máu của con nhện, khắp người của anh ta đều cảm thấy khó chịu.



"Làu bàu cái gì, đừng nói thêm nữa, mau tránh ra đi!"



Dương Cảnh Lăng ở bên cạnh nói, anh ta cầm một giỏ hạt giống trong tay, sau đó nắm lấy một ít hạt ném về bốn phía xung quanh, rất nhanh dây leo dày đặc xuất hiện, bám chặt lấy quanh xe tải quân sự, bất cứ con nhện nào dù từ đâu tới, băng qua lửa hay lao xuống từ trên cây đều bị dây leo của Dương Cảnh Lang vươn ra trói chặt, sau đó siết mạnh cho đến chết.



Những con nhện, tắc kè, rắn, rết v.v. liên tục từ trên các cành cây cao trên đầu rơi xuống trần xe quân sự “Lộp bộp!” như mưa, nhiều vô số kể, dây leo của Dương Cảnh Lăng cũng không thể trói hết được, bạo vũ kim thép của Lục Vân sau khi bắn ra một lượt cũng cần thời gian phục hồi, Cú Ma dù mạnh đến đâu cũng không thể ngăn cản được nhiều như vậy, Quỷ Bộ của anh ta gần như có thể so sánh với dịch chuyển tức thời, nhưng cũng không phải là không có giới hạn, nhưng… đã có Lâm Phong, anh ta cũng trèo ra ngoài, đứng lên trên nóc xe, anh ta dùng năng lực Không Khí, tung chưởng hình nắm đấm khổng lồ, bắn ra một cách chính xác, hạ gục những con độc thú biến dị lọt qua tuyến phòng thủ của nhóm ba người Chiến Thần.



Những người ở đây đều là những người lính tiến hóa đỉnh cao, cho nên dọc đường mặc dù có đủ loại độc thú biến dị, nhưng vẫn có thể cường ngạnh mở ra một con đường máu, những binh lính khác vừa chiến đấu vừa rút lui, sau khi nhìn thấy một cảnh này, liền nhanh chóng theo sau xe tải quân sự, cùng đột phá vòng vây.



"Anh Tần, chúng ta mau đi thôi!" Lâm Phong đột nhiên dường như nghĩ tới cái gì, anh ta quay về phía sau nhìn lại, chợt nhìn thấy nhóm ba người Tần Vũ ở bên cạnh con Hỏa Giáp Trùng Vương khổng lồ. Anh ta gọi to.



"Quả nhiên..." Tần Vũ vừa nãy còn đang khìn khịt mũi hít ngửi cái gì, nghe thấy Lâm Phong kêu một tiếng, quay đầu lại nhìn vào mắt của Lâm Phong, nói: "Anh cứ đi trước đi, lát nữa chúng tôi theo sau."



Lâm Phong không hiểu tại sao Tần Vũ không muốn lập tức rời đi, nhưng anh ấy cũng biết, Tần Vũ nhất định có lý do riêng của mình, lúc này trên đường mòn độc thú biến dị công kích ngày càng kịch liệt, anh chỉ đành xoay người chuyên chú hỗ trợ mọi người đối phó với bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận