Bá Chủ Mạt Thế

Chương 175: Cánh tay tinh tinh

Từ trong bụi cỏ, có một cái bóng đen đang tiến đến, xuyên qua những tán cỏ cao rậm, mọi người đã nhìn thấy một sinh vật toàn thân đen kịt, tương đối thấp bé.



"Sột soạt!"



Đột nhiên, bóng đen tung mình như báo gấm, xen qua đám cỏ nhảy ra, ở trên không trung, một cánh tay lông lá rậm rạp đánh thẳng vào đầu của Tần Vũ.



"Nguy hiểm!"



Ba người nhóm Hứa Khai la lên thất thanh.



Nhưng mà, Tần Vũ sao có thể để bóng đen này công kích?



Cánh tay to lớn rậm rạp lông lá đập xuống đầu của Tần Vũ, mang theo những tiếng gió rít gào như thể đòn công kích này có thể xẻ nứt cả đá tảng, những người như Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na, Đạo Diệc và Tần Tiểu Vũ không mảy may lo lắng, họ biết thực lực của Tần Vũ và chắc chắn anh không cần sự trợ giúp từ họ.



"Bành!"



Tốc độ công kích của sinh vật này cực nhanh, nhưng nhãn lực của Tần Vũ có sự nhạy bén không phải tầm thường, anh vẫn nhìn rõ ràng bộ dáng của thứ này, cánh tay lông lá rậm rạp đó đã cách đầu của anh rất gần, Tần Vũ vẫn bất động, chỉ đơn giản giơ lên một quyền đón đầu, một âm thanh trầm đục vang lên.



Sinh vật đó sửng sốt, lực cánh tay của nó đủ mạnh để đánh bạt nghìn cân, nhưng Tần Vũ lại không nhúc nhích dù chỉ một chút, sừng sững bất động như núi, trong lòng nó đã biết mình đã chọc phải đối tượng không nên chọc, rất nhanh nó mượn lực phản chấn, lộn một vòng trên không, bật lùi về phía sau rồi chạy thật nhanh.



Đột nhiên, Tần Vũ đã xuất hiện trước mặt nó, nó đâm sầm mặt vào lòng bàn tay trái của Tần Vũ, Tần Vũ bóp chặt hai bên thái dương của nó, sau đó nhấc bổng nó lên.



"Cô cu! Cô cu!"



Đầu của sinh vật này đã bị một bàn tay rắn chắc tóm chặt lấy, nó đau đớn vùng vẫy hai tay hai chân dữ dội trên không, nhưng không làm cách nào có thể thoát khỏi bàn tay của Tần Vũ.



"Đây là. . . Quỷ Lùn tộc, Ma nhân tộc cấp thấp?" (Chương 131) Tần Tiểu Vũ nhìn thấy thứ này, theo bản năng buột miệng hỏi, cô vẫn còn nhớ dị tộc xấu xí, quá mức dị thường kỳ quái này.



Sinh vật này có nước da đen bóng, chỉ cao khoảng một mét tư, tai nhọn và cái đầu to dị dạng, giống hệt những con Quỷ Lùn mà Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ thấy ở thị trấn Hồng Phong cách đây không lâu.



Chỉ có một điểm còn kỳ quái hơn nữa chính là cánh tay phải của con Quỷ Lùn này hoàn toàn không tương xứng với thân thể, cũng không ăn nhập với các bộ phận khác, cánh tay này to lớn có lông lá rậm rạp trong khi cánh tay còn lại nhỏ hơn và trơn bóng không lông.



“Cạp cạp!” Con Quỷ Lùn không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của Tần Vũ, nó tức giận đu người, ngẩng đầu lên, muốn dùng răng nhọn cắn vào cổ tay của Tần Vũ.



"Bụp!"



Tần Vũ siết mạnh nắm tay, đầu của con Quỷ Lùn bị bóp nát như dưa hấu.



Thân thể của con Quỷ Lùn suy yếu, chân tay lập tức buông thõng, Tần Vũ ném phần xác còn lại của nó xuống đất, cẩn thận ngồi xuống tra xét.



Mà Tần Tiểu Vũ cũng đi tới: "Thật kỳ lạ, cánh tay của con Quỷ Lùn này ... lại giống như cánh tay của một con tinh tinh!"



Tần Vũ cũng chú ý tới điểm này, cánh tay này cực kỳ không phù hợp với thân thể của con Quỷ Lùn, có một lớp lông màu nâu rậm rạp bao phủ, rất giống với cánh tay của tinh tinh, anh cẩn thận quan sát, lông mày dần cau lại.



Không thể nghi ngờ, cánh tay này xuất hiện trên người của con Quỷ Lùn quá không thích hợp, đây không giống năng lực Dị Hóa, Tần Vũ còn chưa nghe Quỷ Lùn có năng lực Dị Hóa bao giờ, hơn nữa nó đã bị anh giết chết để kiểm chứng, nếu là do tác dụng của năng lực thì giờ này cũng đã biến trở lại bình thường rồi... đây dường như là bị gắn lại một cách lung tung... dường như giống…



Đúng lúc này, Tần Vũ tựa hồ đã nhớ tới điều gì, chiếc nhẫn không gian trên ngón tay lóe lên, trên mặt đất xuất hiện một thi thể quái dị.



Nửa thân trên là con rết, hai tay là hai càng của bọ cạp, thân dưới giống nhện nhưng chỉ có sáu chân, sau lưng còn có đầu rắn, nhưng trên phần đầu lại không có đầu, trên phần cổ có vết sẹo to bằng miệng bát, thi thể này tự nhiên là thi thể của Ngũ Độc Thú, nó vốn có thêm một cái đầu thằn lằn, nhưng lúc đó đã bị ngọn lửa tím trên đầu mũi Huyết Diễm trường thương của Tần Vũ phát nổ thổi bay thành từng mảnh (Chương 125).



Ngay khi thi thể của con Ngũ Độc Thú hiện ra, Tần Tiểu Vũ sợ hãi, khuôn mặt của cô tái nhợt, vội vàng lùi lại sau vài bước, bộ dạng của Ngũ Độc Thú quá đáng sợ, Bạch Tiểu Na cũng có chút giật mình, không đến nỗi biến sắc nhưng cơ thể cũng hơi run lên. Thi thể của Ngũ Độc Thú quả thực rất đáng sợ, đặc biệt là đối với các nữ sinh.



Về phần nhóm ba người Hứa Khai còn thảm hơn, ba người lui hẳn ra xa hơn mười mét, bọn họ lui lại không phải vì quá sợ hãi thi thể của con Ngũ Độc Thú, mà là bởi vì từ thi thể của con Ngũ Độc Thú tản mát ra những khí đen mỏng manh, nếu đứng gần bọn họ sẽ bị hoa mắt chóng mặt buồn nôn, chưa nói đến hít phải khí đen này.



Dù đã chết nhưng thi thể của con Ngũ Độc Thú vẫn phát tán độc tính. Đúng là Độc thú vương!



Tần Vũ đương nhiên chẳng thèm để ý, nhưng Địch Thiếu Phong cũng vậy, anh ta lại gần ngồi xổm xuống nhìn xem thi thể của Ngũ Độc Thú, lại hết sức hứng thú, thể chất của Địch Thiếu Phong cũng rất dị thường, hơn nữa đã đạt tới người tiến hóa cấp hai, không sợ độc tản mát từ thi thể của Ngũ Độc Thú, anh ta thán phục thở dài: "Ài, thứ quỷ này thật khiến người ta tò mò!"



Tần Vũ không để ý những người khác, anh cẩn thận kiểm tra so sánh thi thể của con Quỷ Lùn và thi thể của con Ngũ Độc Thú, vẻ kinh ngạc trên mặt ngày càng đậm nét hơn, bởi vì anh phát hiện ra cánh tay tinh tinh của con Quỷ Lùn và các bộ phận chắp vá của con Ngũ Độc Thú, có các mối nối dính liền các bộ phận với cơ thể rất giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận