Bá Chủ Mạt Thế

Chương 25: Ba vị thủ lĩnh cảm khái

* Chương tri ân bác "Kiennh1982" *

Tần Tiểu Vũ khẽ lắc đầu, một số người không biết sống chết là gì, sẵn sàng chết vì lợi lộc.

Sau khi trực thăng đầy người, phi công khởi động động cơ, cánh quạt trực thăng bắt đầu quay, trực thăng từ từ nhấc lên khỏi mặt đất, bay càng lúc càng cao, Tần Vũ nhìn qua cửa sổ bèn thấy một thanh niên mặt mũi đầy đặn. Y cười toe toét.

Người này là Khổng Như Long.

Tần Vũ thu hồi ánh mắt, không nhìn nhiều thêm nữa.

Những chiếc trực thăng lần lượt cất cánh, bay theo nhiều hướng khác nhau.

Nhưng vào lúc này, có ba người đàn ông đang đứng xem hết thảy, một người trong đó có thái dương xám xịt, tướng mạo năm mươi tuổi, nhưng tràn đầy uy nghiêm, nếu như Tần Vũ ở đây, nhất định sẽ nhận ra ông ta, nhìn qua rất giống Lý Nguy, rõ ràng, ông ấy chính là anh trai của Lý Nguy, Lý Hồng Minh.

Và bên cạnh anh ta, là một người đàn ông gầy và nhỏ, trông anh ta khoảng bốn mươi tuổi Triệu Hưng Thụy, một trong ba đại thủ lĩnh của Thiên Mông Thành.

Lúc này, Triệu Hưng Thụy vẻ mặt cảm khái nói: "Nhìn những cường giả tiến hóa này có bộ dáng cường tráng, tôi có thể thấy trước được tương lai xán lạn của Thiên Mông Thành chúng ta!"

"Đúng vậy, nếu ít mâu thuẫn, ít ám muội đi một chút thì tốt rồi." Lý Hồng Minh thản nhiên nói, ông ta cố ý nhìn một người đàn ông trung niên mập mạp khác bên cạnh.

Người đàn ông trung niên kia hơi hói, nhưng đôi mắt nhăn nheo và sáng sủa, cười nói: "Có người coi thường luật lệ, cho dù là cường giả tiến hóa, chúng ta cũng không thể bỏ qua."

Người đàn ông trung niên đó chính là cha của Khổng Như Long, Khổng Định Quốc, Khổng Định Quốc chỉ có một người con trai duy nhất là Khổng Như Long, khi biết cánh tay của con trai mình bị một kẻ tiến hóa tên là Tần Vũ đánh gãy, ông vô cùng tức giận thậm chí còn muốn phái người trực tiếp đi bắt Tần Vũ.

Nhưng nếu ông ta làm như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người xem thường, cho nên ông ta tạm thời nhịn xuống, an bài Tần Vũ tiến vào khu D khảo hạch thực chiến, tuy rằng ông ta không nói rõ ràng, nhưng tất cả đều là thuộc hạ trung thành, đều hiểu rõ thái độ làm người của Khổng Định Quốc, đó chính là để Tần Vũ chết!

Lý Hồng Minh không nhiều lời, Tần Vũ chỉ là một cường giả tiến hóa kỳ lạ, dù đạt đến cấp hai nhưng đã giết người, không trừng phạt trong doanh đã là châm trước và thương xót, không cần phải xung đột với Khổng Định Quốc vì điều này.

Lý Hồng Minh nghĩ đến người em trai không rõ sống chết Lý Nguy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, ông ta trên đời này chỉ có một người thân, ông ta không có tin tức gì của Lý Nguy lâu như vậy, e rằng Lý Nguy đã gặp phải một tai nạn.

Nghĩ đến tình cảnh ở Thiên Mông Thành hôm nay, ông ta càng

thêm phiền muộn.

Ông ta, Khổng Định Quốc và Triệu Hưng Thụy là ba tư lệnh của Thiên Mông Thành, cả ba đều muốn trở thành người thống trị thực sự của Thiên Mông Thành. Mặc dù ông ta là kẻ có thế lực mạnh nhất trong ba bên, nhưng Khổng Định Quốc và Triệu Hưng Thụy sẽ liên kết lại để áp đảo ông ta. Nếu có xung đột, toàn bộ Thành phố có nguy cơ bị phá hủy.

Tuy nhiên, mặc dù Lý Hồng Minh muốn giữ thế cân bằng, nhưng Khổng Định Quốc và Triệu Hưng Thụy không sẵn lòng nhường nhịn chịu thua kém người khác, gần đây họ không ngừng ra tay để thu phục những cường giả tiến hóa mạnh mẽ, thậm chí còn có tin đồn rằng họ đang tìm kiếm viện trợ từ nước ngoài.

Lý Hồng Minh hiểu rằng xung đột cuối cùng sẽ nổ ra giữa họ, khi đó ba bên sẽ có sự cạnh tranh tàn khốc nhất và chỉ có bên cuối cùng sống sót, Lý Hồng Minh vẫn rất tự tin rằng mình sẽ là bên cuối cùng còn lại, nhưng Thiên Mông Thành, sau khi đã trải qua cuộc nội chiến, thật khó để nói rằng thành phố còn lại bao nhiêu sức mạnh để bảo vệ dân chúng trước thảm họa tận thế.

Đủ loại lo lắng khiến Lý Hồng Minh không khỏi thở dài.

Tốc độ bay của trực thăng cực nhanh, một lúc sau mới dừng lại ở một quảng trường rộng lớn, Tần Vũ và những người khác từng người nhảy ra khỏi trực thăng.

Cuối cùng, chiếc trực thăng từ từ di chuyển về hướng mà nó xuất phát, khi chiếc trực thăng biến mất ở phía xa.

Một thanh niên lùn tịt cười tủm tỉm: "Hai người bình tĩnh thật đấy! Hai người không biết sợ sao?"

Tần Vũ nhàn nhạt nói: "Sao lại phải sợ?"

Thanh niên thấp bé trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, gã đã từ thắt lưng tác chiến bên hông rút ra một con dao, những người khác đều đã chuẩn bị vũ khí, ý bảo là chuẩn bị ra tay, ánh mắt của thanh niên lùn lộ vẻ tham lam: "Khổng thiếu gia đã cho loan tin rồi, nếu lấy đầu của ngươi đi gặp y, y sẽ ban thưởng cho một vị trí ứng cử viên Chiến thần."

Tần Vũ nghe vậy có chút kinh ngạc: "Người này thật đúng là hào phóng, nhưng mà. . . . . ."

Tần Vũ cười khục khặc: "Các ngươi không có cơ hội hưởng đâu."

Rốt cuộc, Tần Vũ đã đấm vào người thanh niên thấp bé.

Thanh niên thấp bé không hề hoảng sợ, gã nhảy một cái sang bên, gã tự tin với tốc độ của mình, gã có thể dễ dàng tránh được một quyền của Tần Vũ.

Tuy nhiên……

"Uỳnh!"

Người thanh niên thấp bé đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, rồi bất tỉnh.

"Cái này. . . Tên này quá yếu phải không?" Ba người còn lại nhìn thanh niên thấp bé bị một quyền của Tần Vũ đánh nổ bay đầu.

“Cùng nhau lên đi, giết!” Còn lại ba người hô to.

Một người đàn ông tàn nhang rút đao chém Tần Vũ một cách nhanh chóng và tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận