Bá Chủ Mạt Thế

Chương 32: Người tốt người xấu

“Không… không cần.” Cô bé vội vàng nói, Tần Vũ xoay người ngồi vào trong góc, rất nhanh sau lưng truyền đến tiếng xối nước, đương nhiên anh sẽ không có hứng thú nhìn trộm.

Hơn mười phút sau, cô bé lảo đảo đi tới, lúc này Tần Vũ liếc nhìn cô bé, có chút kinh ngạc, khuôn mặt cô bé lúc trước rất bẩn, nhưng bây giờ rửa sạch sẽ rất xinh đẹp.

Đôi mắt đen láy và sáng, lông mày cong, đôi môi nhỏ, ngoại trừ mái tóc và làn da xỉn màu, cô bé đúng là một tiểu mỹ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp.

Tần Vũ khẽ liếc nhìn, sau đó quay đi, lấy ra một cái bánh bích quy, một bánh lương khô, một ít nước sạch, rồi nói: "Lại đây ăn một chút."

Cô bé nhìn thấy đồ ăn, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận cầm lấy, cắn từng miếng nhỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp còn xuất hiện những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, Tần Vũ có thể hiểu được tâm trạng của cô bé lúc này. hạnh phúc hơn là thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng và có quần áo sạch để mặc và thức ăn sạch để ăn.

Tần Vũ lấy ra thêm một bình nước tinh khiết cùng hai cái bánh bích quy nữa, nói: "Đã lâu không ăn, không nên ăn quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe."

“Vâng, cảm ơn… cảm ơn… anh.” Cô bé cảm kích gật đầu, giọng nghẹn ngào.

Không lâu sau, Tần Vũ biết được tên của cô bé này, cô bé có một cái tên rất đẹp tên là Linh Tâm Nhi, trước khi tận thế, cô bé có xuất thân ưu tú, gia cảnh giàu có, là một đại tiểu thư đáng ghen tị trong mắt mọi người.

Nhưng ngay sau khi tận thế bùng nổ, cha mẹ cô đã bị thây ma ăn thịt để cứu cô bé, một mình cô bé phải đấu tranh sinh tồn nơi tận thế đầy rẫy nguy cơ, biết vẻ ngoài xinh đẹp của mình sẽ chỉ mang lại bất chắc và tai họa cho bản thân. Vì vậy, Tâm Nhi đã cố tình bôi bẩn lên mặt mình, và cuối cùng cũng đã không gặp phải hãm hiếp nhưng lại lọt vào tay kẻ ăn thịt người.

Trước đây không bao lâu, Tâm Nhi xui xẻo bị gã đàn ông xấu xa kia dụ dỗ đến đây, trở thành đồ dự trữ cho gã, năng lực của cô bé đã thức tỉnh sau khi chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng của một người xấu số bị gã đàn ông kia giết và ăn thịt.

Sau khi biết rõ tình huống cơ bản của Linh Tâm Nhi, Tần Vũ khẽ gật đầu nói: "Ngày mai anh sẽ rời đi nơi này, anh đưa em đi Thiên Mông Thành."

Linh Tâm Nhi vội vàng nói: "Em... em chỉ muốn ở bên cạnh anh."

Tần Vũ đã cứu cô bé trong thời khắc nguy cấp, cho cô quần áo sạch và thức ăn, tất cả những điều này khiến Linh Tâm Nhi, một cô bé mới mười ba tuổi, có một tình cảm không thể giải thích được đối với Tần Vũ.

Tần Vũ không vội đồng ý, anh hỏi: "Em vì sao muốn đi theo anh, em phải biết anh thường xuyên ra ngoài săn giết thây ma cùng biến dị thú, chung quanh anh luôn rất nguy hiểm."

Linh Tâm Nhi gãi gãi đầu: "Em. . . em cảm thấy anh là người tốt."

Tần Vũ gần như bị câu trả lời này làm cho buồn cười, cười nửa miệng nói: "Có lẽ là anh sẽ làm em thất vọng, anh không phải người tốt, anh còn giết nhiều người hơn gã đàn ông kia nữa."

Tần Vũ nói xong liền đứng lên: "Đi thôi, chúng ta đi tiếp."

Tần Vũ ôm Linh Tâm Nhi dưới cánh tay của mình và biến mất trong màn đêm, Linh Tâm Nhi dường như đã nhận ra điều gì đó, cô ấy có chút sợ hãi nói: "Anh ... anh nói thật sao?"

"Không sai, anh đã giết rất nhiều người và bây giờ muốn tiếp tục giết người." Tần Vũ nhàn nhạt nói.

Linh Tâm Nhi nghiến răng: "Anh là người tốt, thì những người anh giết nhất định là người xấu!"

Tần Vũ sửng sốt một chút, nói: "Bọn họ muốn dùng đầu của anh đổi lấy địa vị và thực lực, đối với anh mà nói, bọn họ đều đáng chết, đều là kẻ xấu."

Linh Tâm Nhi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Em có thể giúp anh, em có thể dò xét chung quanh có sinh mệnh của con người hay không."

“Được.” Tần Vũ khẽ gật đầu, không nhiều lời.

“Ở kia có năm người!” Linh Tâm Nhi chỉ vào một tòa nhà.

Tần Vũ đi tới trước cửa của tòa nhà, đá văng cửa ra, năm người mặc quân phục ngồi quanh đống lửa trong phòng, bị Tần Vũ đột ngột xông vào làm cho giật mình.

"Là ngươi? Làm sao ngươi có thể dám chủ động tới nộp mạng?" Những người này đều lộ ra vẻ hung ác xen lấn ngạc nhiên.

Một phút sau, Tần Vũ mang theo Linh Tâm Nhi đi ra khỏi tòa nhà, anh ta nhìn Linh Tâm Nhi với khuôn mặt tái nhợt, "Em còn cảm thấy anh bây giờ là người tốt nữa không?"

Linh Tâm Nhi kiên định gật đầu: "Em có thể cảm giác được bọn họ có một nội tâm tham lam, và bọn họ thật sự muốn giết anh."

Tần Vũ không nói gì, anh có thể nhìn ra Linh Tâm Nhi rất chân thành, cô bé có thể cảm nhận được mọi người đang suy nghĩ gì, những người đó chủ động muốn giết Tần Vũ, cho nên cô bé cảm thấy Tần Vũ làm như vậy là đúng.

"Tuy nhiên... Nếu như có người không có ý định giết anh, anh có thể thả bọn họ đi không?" Linh Tâm Nhi lại nói.

"Ừ được." Tần Vũ gật đầu, nếu như đối phương không có ý đồ giết Tần Vũ, thì không cần phải giết đối phương, Linh Tâm Nhi có thể cảm giác được đối phương đang suy nghĩ cái gì, điều này sẽ rất có lợi cho Tần Vũ, tránh việc giết nhầm người vô tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận