Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 96: Thiên diện ma hồ

Chương 96: Thiên diện ma hồ
Trên đường. Giang Ảnh lái xe, ghế phụ có Uông Tiểu Miêu ngồi. Giang Ảnh hỏi: “Ai đó đăng ảnh lung tung của ta, còn nói ta là bạn gái hắn.” Bản thân loại sự tình này, Giang Ảnh liền đặc biệt khó chịu. Chính mình phát hiện thì còn tốt, đằng này lại là bị người khác phát hiện. Có trời mới biết tên hỗn đản kia còn đối với bao nhiêu người nói qua loại chuyện này. Danh dự của nàng a! Lỡ việc này bị cha mẹ nàng biết thì còn ra thể thống gì? “Người này có thể hư lắm đó, Giang Ảnh tỷ, ta kể cho ngươi nghe, trước kia hắn......” Uông Tiểu Miêu kể một tràng Sở Vân Hiên vô lại, giả tạo cùng hèn mọn. Nhưng chính là không nói tên. Bao gồm cả việc nàng cũng không biết ban ngày ở quán cà phê, Sở Vân Hiên bên cạnh Giang Ảnh liền gọi Sở Vân Hiên. “Xem ra đúng là một kẻ tái phạm chuyên giở trò giả tạo trên mạng.” Giang Ảnh nói. Uông Tiểu Miêu liên tục gật đầu: “Ừ, đúng vậy, ngươi phải dạy dỗ hắn một trận cho tốt.” Giang Ảnh nói: “Ta thiến hắn.” Uông Tiểu Miêu hơi rụt cổ: “Cái kia... Cũng không đến mức đó chứ?” “Thiến!” Xe dừng ở bên ngoài tiểu khu. “Chỗ này sao?” Giang Ảnh nhíu mày hỏi. “Ừ! Ta dẫn đường.” “Đi!” Đi quanh quẩn một hồi tới một lối vào. Giang Ảnh chỉ biết là Sở Vân Hiên cùng Lâm Nhã Nhi cũng ở cái tiểu khu này. Nhưng nhà bọn họ ở đâu thì nàng thật sự chưa từng đến. Đúng là không biết cụ thể là nhà nào. “Chính là cái này!” Uông Tiểu Miêu nói. Phanh phanh phanh —— Ngay sau đó, Giang Ảnh dùng sức đập cửa. Trong phòng. Lâm Nhã Nhi và Sở Vân Hiên cùng nhau ra khỏi phòng ngủ. Hai người họ liếc nhìn nhau. Sau đó cùng đi ra mở cửa. Két —— Cửa mở ra. Giang Ảnh thấy Lâm Nhã Nhi đứng bên trong thì sững người một chút. “Giang Ảnh?” “A? Lâm Nhã Nhi học tỷ, đây là nhà của ngươi sao.” Giang Ảnh cũng ngẩn người. “A? Các ngươi quen nhau à?” Uông Tiểu Miêu ngơ ngác. Sở Vân Hiên đi tới. “A?” Uông Tiểu Miêu thấy Sở Vân Hiên, trừng lớn mắt. Trong nháy mắt đó, nàng có chút cảm giác hình như mình đã sai cái gì. Đây không phải bạn trai của Giang Ảnh tỷ sao? Nhưng mình tra ra đây là nhà tên vô lại kia mà. Chuyện gì xảy ra vậy? Sở Vân Hiên nhìn Uông Tiểu Miêu, cười vẫy vẫy tay: “Chào.” “Chào... Chào......” Uông Tiểu Miêu đáp lại. Giang Ảnh nghi hoặc nhìn Uông Tiểu Miêu. Uông Tiểu Miêu lẩm bẩm: “Ta có thể nhầm cái gì......” “Thế nào? Mời vào trong đi.” Lâm Nhã Nhi nói. Hai người bọn họ đi vào. Giang Ảnh theo sau, nói một tràng nguyên do sự việc. Lâm Nhã Nhi nháy nháy mắt, sau đó nhìn Sở Vân Hiên: “Tiểu Hiên, là ngươi sao?” Uông Tiểu Miêu vội nói: “Ngượng ngùng tỷ tỷ, có lẽ ta sai rồi, có lẽ... Có lẽ......” Sở Vân Hiên gật gật đầu: “Đúng vậy.” Uông Tiểu Miêu: ( キ `゚Д゚´)!!A? Nàng mộng bức nhìn Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên lấy điện thoại di động ra, lung lay trước mặt Uông Tiểu Miêu. Uông Tiểu Miêu: ??? “Ngươi ngươi ngươi ngươi......” Uông Tiểu Miêu chỉ vào Sở Vân Hiên: “Ngươi chính là tên vô lại sao?” Cảm tình bạn trai của Giang Ảnh tỷ và tên vô lại mà mình nói chuyện là cùng một người à! Oa kháo! Vậy cái lúc ở quán cà phê ban ngày, hắn đã nhận ra mình. Giang Ảnh cũng là nhức đầu, lấy tay xoa trán. Trời ạ! Đây là cái chuyện quái quỷ gì vậy! Sở Vân Hiên cười híp mắt nhìn Uông Tiểu Miêu, hỏi: “Ta có giả tạo không? Ta có phải là có bạn gái không, cho ngươi xem ảnh chụp, có phải là bạn gái của ta không?” “A... A......” Uông Tiểu Miêu nhất thời không biết nói gì. “Bạn gái? Ai?” Lâm Nhã Nhi tò mò hỏi ngay. Sở Vân Hiên chỉ Giang Ảnh. Giang Ảnh: “......” Lâm Nhã Nhi nhìn Giang Ảnh. “Cái kia, Lâm Nhã Nhi học tỷ, không phải, kỳ thực... Kỳ thực tất cả chuyện này đều là......” Giang Ảnh vừa định giải thích đây hết thảy đều là hiểu lầm. “Cái gì mà không phải? Ngươi có cần để ta hôn ngươi hai cái để chứng minh không?” Sở Vân Hiên trợn mắt nhìn Giang Ảnh. Giang Ảnh: “......” “Đúng đó, Giang Ảnh tỷ, chẳng phải hắn là bạn trai của tỷ sao?” Uông Tiểu Miêu nháy mắt mấy cái, nói. Giang Ảnh: “......” Xong! Danh tiếng của nàng coi như tiêu! “Rất tốt, ta cảm thấy các ngươi rất xứng đôi.” Lâm Nhã Nhi cười nói. “Ta và Tiểu Nhã Nhi cũng xứng đôi.” Sở Vân Hiên ôm Lâm Nhã Nhi. Uông Tiểu Miêu: (ΩДΩ) Đây là cái cốt truyện gì vậy? A? Đầu óc nàng lúc này có chút không theo kịp. Lâm Nhã Nhi sau đó nhìn Uông Tiểu Miêu, nói: “10 vạn tệ đúng không, chờ một lát, ta chuyển cho ngươi.” Uông Tiểu Miêu liên tục lắc đầu: “Không cần, tỷ tỷ xinh đẹp không cần đâu, ta chỉ đùa thôi, ha ha ha, cái kia, mạo muội hỏi một chút, quan hệ giữa tỷ tỷ xinh đẹp và hắn là......” Sở Vân Hiên nói: “Vợ tương lai.” Lâm Nhã Nhi trợn mắt liếc Sở Vân Hiên. Ầm ầm —— Uông Tiểu Miêu giống như bị sét đánh ngang tai. Vợ tương lai. Nhưng mà bọn họ đang ở chung. Vậy có nghĩa là ở chung. Mà Giang Ảnh tỷ cùng hắn lại là bạn trai bạn gái...... Vậy chỉ có thể nói...... Giang Ảnh tỷ là...... Tiểu tam? Nàng phải bình tĩnh lại, xốc lại hết tin tức rối loạn trong đầu. Quá mẹ nó hãi hùng. Giang Ảnh nhìn ánh mắt của Uông Tiểu Miêu, khóe miệng giật giật. Sở Vân Hiên đúng là cái cây gậy chuyên quấy phân mà! Mà trong đầu Sở Vân Hiên, giờ khắc này, đủ loại nhắc nhở hệ thống tâm trạng tiêu cực đang vang lên. “Cái kia, tiểu Miêu, thực ra là thế này.” Giang Ảnh chuẩn bị giải thích. Lúc này, điện thoại di động của Uông Tiểu Miêu vang lên. Nàng nhanh chóng bắt máy. “Tiểu Miêu, mau trở lại, làm nhiệm vụ!” “Ác ác ác, được!” Uông Tiểu Miêu vội vàng nói: “Ngượng ngùng, ta có việc phải về trước, cái kia... Ngượng ngùng đã làm phiền.” Nói xong, nàng trợn mắt nhìn Sở Vân Hiên: “Vậy ngươi đúng là tên vô lại!” Nói xong, nàng vội vã rời đi. “Tình huống thế nào?” Lâm Nhã Nhi vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Giang Ảnh thấy rõ mọi chuyện, bất đắc dĩ xoa xoa trán. “Là như vầy......” Nàng giải thích một phen. Lâm Nhã Nhi cũng hiểu ra. “Nhưng... Các ngươi xác thực là hôn đúng không?” Lâm Nhã Nhi hỏi. Sở Vân Hiên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, còn đưa cả lưỡi vào nữa.” “Vậy quen nhau cũng được đó chứ, Giang Ảnh, ngươi cứ yên tâm, ta thấy hắn rất được.” Giang Ảnh khóe miệng lại co giật một lần. Đại tỷ! Đừng nhìn trúng hắn. Chính ngươi cẩn thận coi chừng lại là mục tiêu của hắn đấy! “Ờ ha ha ha.” Giang Ảnh lúng túng cười cười. Lúc này, điện thoại của nàng cũng vang lên. “Được, ta biết rồi.” Giang Ảnh cúp điện thoại, đôi mày nhíu lại. “Đại học Thiên Hoa xảy ra chuyện.” Lâm Nhã Nhi và Sở Vân Hiên đều nhướng mày. “Thế nào?” “Chết mấy chục người, hiện tại toàn bộ đại học Thiên Hoa đã bị Thiên Vực cùng thần minh phong tỏa, người ở bên trong cũng không được ra ngoài.” Sở Vân Hiên hỏi: “Nguyên nhân gì? Vì sao đại học Thiên Hoa lại bị phong tỏa? Người ở bên trong còn không đưa ra ngoài?” Như vậy thì kỳ lạ rồi. Đại học Thiên Hoa chết mấy chục người. Hoặc là có kẻ giết người hoặc là có người phá rối. Hoặc là do Yêu Tộc, Ma Tộc. Như vậy càng phải mau chóng chạy ra chứ? Còn phong tỏa đại học Thiên Hoa làm gì? “Ừ, có thể là do Thiên diện ma hồ.” Nghe đến đây, Sở Vân Hiên và Lâm Nhã Nhi đều cau mày. “Thiên diện ma hồ, gần đây thành phố Thiên Hoa, quả nhiên không yên ổn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận