Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 186: Ngươi có họa sát thân a

Sở Vân Hiên rất kinh ngạc. Lão nhân này không phải trước đây hệ thống sắp xếp, đưa Tịch Sơ Tuyết đến, làm cái lão đầu long phượng trình tường kia sao? Thậm chí, Sở Vân Hiên còn có lúc cho là, lão đầu này là giả tưởng, kỳ thực không hề tồn tại. Chỉ là hệ thống thông qua năng lực cường đại của mình, tạo ra một sự tồn tại tương tự như NPC. Cái thiên địa dị tượng, long phượng trình tường kia, cũng là do hệ thống tạo ra. Hắn không ngờ còn có thể gặp lại lão đầu này. Mấu chốt là, lão nhân này đến làm gì vậy? Sở Vân Hiên quay đầu liếc nhìn Tịch Sơ Tuyết. Lão nhân này sẽ không nói lung tung, vạch trần mình chứ? Mặc dù đã đáp ứng nên không có gì đại sự. Nhưng vẫn rất lúng túng.
Mà Gia Cát Phong càng mờ mịt hơn. “Hả?” Cái này mẹ nó không phải trước đây cái người không hiểu ra sao để hắn đi tác hợp đôi trai gái mới cưới kia sao? Hắn ấn tượng vẫn khá sâu. Bởi vì xác thực quá đẹp. Hắn một lão già còn cảm thấy soái, vậy thì khẳng định là đẹp trai hết biết. Mà nhà gái cũng xác thực rất xinh đẹp. Ấn tượng của hắn đương nhiên sâu sắc. Tiếp đó, cái này không hiểu thấu dùng lôi đình bắt hắn đi tìm kiếm Sở Vân Hiên… Lại chính là tiểu tử mình tác hợp lúc trước? Hả? Vậy có phải lần trước, cũng là do tiểu tử này giở trò quỷ? Không đúng! Không thể là do tiểu tử này! Tiểu tử này mặc dù một kiếm chém yêu hoàng, chiến lực cực mạnh. Nhưng mà tuổi còn nhỏ, tu vi cũng không cao. Thủ đoạn có thể lợi hại, bất quá cũng đừng hòng đối với hắn là một mệnh hoàng mà làm được gì. Chắc chắn phía sau hắn có người. Mẹ nó. Sao chuyện gì cũng để hắn Gia Cát Phong gặp phải vậy? Cái này nhổ lông dê cũng không thể bắt mỗi mình hắn chứ.
“Sở Vân Hiên?” Gia Cát Phong hỏi một tiếng. “À đúng rồi.” Sở Vân Hiên gật đầu. “Vậy là tốt rồi, lão già ta tìm chính là ngươi.” “Tìm ta làm gì?” Sở Vân Hiên hỏi. Hắn có biết đâu lão nhân trước mặt chính là mục tiêu nhiệm vụ Gia Cát Phong. “Không phải ngươi bắt mẹ nó lão già ta đến sao?” Gia Cát Phong trừng mắt nhìn Sở Vân Hiên. “Ta lúc nào bắt ngươi đến?” Sở Vân Hiên ngơ ngác hỏi. Đột nhiên, hắn dừng lại một chút. Khoan đã! “Tiểu Hiên Hiên, ai nha?” Tiêu Thất Nguyệt hiếu kỳ nhào tới. Gia Cát Phong nhìn về phía Tiêu Thất Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Sở Vân Hiên: “Ồ, lúc trước không phải cô nàng này.” Tiêu Thất Nguyệt đôi mắt đẹp nhìn về phía Gia Cát Phong. “Ai? Bản tiên nữ nhớ kỹ ngươi, ngươi là ông thầy tướng số siêu cấp lợi hại đại sư kia.” Lúc đó Tiêu Thất Nguyệt còn định tìm ông ta để tính tài vận của mình một chút, lão nhân này trong nháy mắt liền biến mất. Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết cũng đi đến. “Thầy tướng số?” Tịch Sơ Tuyết nhìn thấy ông cũng sửng sốt. “Là ngươi.” Giang Ảnh thấy ông, lộ ra một chút khó chịu. Chính là lão nhân này nói cái gì hai người bọn họ tam thế tình duyên. Cái gì long phượng trình tường các loại. Dựa vào! Lúc đó nàng khó chịu rất lâu đó.
Gia Cát Phong nhìn hai cô nàng xinh đẹp đang tiến tới. Sau đó lại liếc mắt nhìn Sở Vân Hiên. Tiểu tử này. Khó lường nha. Vận đào hoa này quá khoa trương. Người ta có một cô đã là ghê gớm rồi. Hắn có 3 cô? “Tiền bối có chuyện gì sao?” Tịch Sơ Tuyết hỏi một tiếng. Nàng không hiểu lắm tại sao vị đại sư thần bí này lại đến đây. “À không có gì không có gì, hắn đi nhầm đường thôi.” Sở Vân Hiên nói xong cũng muốn đẩy ông ta ra ngoài. Không thể để ông ta lắm miệng được. Nhỡ nói lỡ lời ra cái gì, hắn liền thảm rồi. “Ai ai ai, tiểu tử, lão già ta giúp ngươi ân tình lớn như vậy, ngươi cũng không thể tá ma giết lừa a.” Gia Cát Phong vừa bị đẩy vừa nói. “Đúng vậy đúng vậy, tiểu Hiên Hiên, không thể bất kính với đại sư, hì hì, đại sư, chúng ta đang dùng cơm, có muốn uống chút gì không ạ?” Tiêu Thất Nguyệt mặt mày nịnh nọt hỏi. “Lão già ta thèm một hớp này nhiều ngày rồi, vậy thì cảm ơn cô nương mỹ ý.” Sở Vân Hiên: “…” Sau đó Gia Cát Phong liền đi vào. “Tiền bối ngài mời.” Tịch Sơ Tuyết cũng nói một câu. Rõ ràng, đối với vị tiền bối thần bí này, Tịch Sơ Tuyết rất cảm kích. Chỉ có Sở Vân Hiên và Giang Ảnh khó chịu. Giang Ảnh khó chịu nguyên nhân rất đơn giản! Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết có thể đến với nhau, lão nhân này tội nghiệt cũng không nhỏ! “Dựa vào!” Hai người đồng thanh lầm bầm một câu. “Ngươi dựa vào cái gì?” Giang Ảnh liếc nhìn Sở Vân Hiên hỏi. “Ngươi lại dựa vào cái gì?” “Bản cô nương thích, cần ngươi quan tâm sao?” Giang Ảnh trợn trắng mắt. Sở Vân Hiên nhún vai, sau đó đóng cửa lại.
“Mời ngồi mời ngồi, cái kia, đại sư à, có thể giúp ta tính sự nghiệp được không ạ?” Tiêu Thất Nguyệt cười hỏi. Sau đó nàng còn chủ động rót một chén rượu cho Gia Cát Phong. “Sự nghiệp à… Cái này đơn giản, tới, đưa tay cho lão già ta xem.” Tiêu Thất Nguyệt kích động đưa tay ra. Gia Cát Phong nhìn, sau đó nhấp một ngụm rượu. Từ từ, lông mày của ông nhíu lại. “Khụ khụ, cô nương à.” “Đại sư cứ nói.” Gia Cát Phong nghiêm túc nói: “Nhất định muốn có một sự nghiệp sao?” “Đúng! Bản tiên nữ quyết chí muốn xông pha trong thương nghiệp, trở thành nữ cường nhân.” Tiêu Thất Nguyệt kích động nói. “Ngươi thật đúng là hiếm thấy, người khác ai cũng quyết chí muốn tìm kiếm một phần thiên địa ở võ đạo, còn ngươi thì ngược lại, thiên phú trác tuyệt như vậy lại muốn đi buôn.” Tiêu Thất Nguyệt hỏi: “Đại sư, vậy chuyện tương lai sự nghiệp của vãn bối…” Giang Ảnh nói: “Tiên nữ đạo sư, từ lúc nãy đại sư nhíu chặt mày, còn hỏi ngươi ‘Nhất định muốn có một sự nghiệp sao’, ngươi vẫn chưa nhìn ra được sao?” “Hả?” Tiêu Thất Nguyệt ngơ ngác. Gia Cát Phong cười cười: “Ha ha ha, nha đầu này thông minh, cô nương à, sự nghiệp của ngươi… Nói thế nào đây? Như đi đường núi đêm hôm khuya khoắt sao?” “Đi qua rồi ạ.” Gia Cát Phong gật gật đầu: “Cảm giác như thế nào?” “Không dễ đi oa.” “Đúng, là ý đó, một mảnh gập ghềnh, một đường long đong, phía trước toàn là bóng tối.” Tiêu Thất Nguyệt: ??? “Không phải chứ?” Nàng ấm ức hít mũi một cái. “Không được! Mệnh ta do ta không do trời! Ngươi nói thế có phải là không nhất định chuẩn không?” Tiêu Thất Nguyệt không tin! Nàng không chấp nhận! “Ha ha ha, tự giới thiệu một chút, lão đầu tử Gia Cát Phong.” Sở Vân Hiên: “…” Chúng nữ: !!! “Mệnh hoàng Gia Cát Phong tiền bối?” Các nàng kinh ngạc. “Trước đây xác thực có cái danh hiệu này.” Gia Cát Phong thản nhiên nói. “Ta đi! Tiền bối lại là vị mệnh hoàng lừng lẫy nổi danh!?” Giang Ảnh mặt mày sửng sốt. Sau đó nàng nhìn kỹ một lượt Gia Cát Phong. “Không đúng ạ, cái này nghe đồn mệnh hoàng tiền bối, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nhưng mà ngài bây giờ…” Nói thế nào nhỉ? Tên ăn mày thì không đến mức. Nhưng mà… Không khác nhau nhiều lắm. Giày cũng là đôi giày vải rách. Hơn nữa râu ria xồm xoàm. “Già rồi, già rồi.” Gia Cát Phong cười nói. “Xong rồi…” Tiêu Thất Nguyệt mặt xám như tro. Mệnh hoàng nói sự nghiệp tương lai của nàng một đường long đong, toàn bộ là bóng tối. Vậy thì chắc chắn là không sai. “Xong xong…” “Nghe ông ta làm gì, ăn cơm đi, uống rượu cũng được, nhưng mà ngươi đừng có nói lung tung à.” Sở Vân Hiên nói với ông. Gia Cát Phong nhìn Sở Vân Hiên một cái. “Ngươi tiểu tử thối này, các cô nương đối với lão già ta còn kính cẩn như vậy, thái độ của ngươi thế này, lão già ta không muốn dạy ngươi hai mươi bốn chữ a.” Chúng nữ sửng sốt. Gì? Hắn muốn dạy Sở Vân Hiên tuyệt học hai mươi bốn chữ? Mà Gia Cát Phong rất là khó chịu! Dựa vào! Lão tử một đường bị sét đánh, đến để dạy ngươi hai mươi bốn chữ. Trước đó còn giúp ngươi tác hợp cô gái xinh đẹp bên cạnh nữa chứ. Ngươi thì ngược lại? Đi lên đuổi lão già ta đi? Lão già ta đúng là không dám không dạy ngươi! Nhưng mà, ai mà chẳng có chút tính khí chứ! Ngươi chờ đấy! Chờ đấy!
Lúc này, Tiêu Thất Nguyệt không tin tà nhìn về phía Gia Cát Phong, hỏi: “Mệnh hoàng tiền bối, ngài muốn xem lại một lần không, không phải đâu ạ, bản tiên nữ cực kỳ thông minh, hiểu biết sâu sắc về thương nghiệp, ở phương diện buôn bán mà không có chút thành tích, bản tiên nữ cảm thấy không nên ạ.” “Được thôi, tới đây, lão già ta lại cho ngươi xem thử.” “Cảm tạ mệnh hoàng tiền bối.” Gia Cát Phong xem tướng tay. Sau đó liếc nhìn Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên: “…” Lão nhân này nhìn hắn làm gì? “Khụ khụ, cô nương à, sự nghiệp này để qua một bên đi, bây giờ có một vấn đề khác.” “Ngài nói.” Gia Cát Phong sau đó nói: “Ngươi có họa sát thân.” “Hả?” Tiêu Thất Nguyệt ngớ người. Mấy người khác cũng giật mình. “Không thể nào? Vãn bối cũng không gây chuyện với ai, lại không đi vào lãnh địa yêu thú, làm sao mà có họa sát thân được?” Tiêu Thất Nguyệt kinh ngạc. “Khụ khụ.” Gia Cát Phong sờ lên râu ria hỏi: “Tối nay các ngươi dự định uống một bữa lớn đúng không?” “Đúng thế ạ.” “Còn có tiền đặt cược đúng không?” “Ách… Dạ có ạ.” “Còn không được dùng linh lực để tán đi tửu kình nữa đúng không?” “Không hổ là mệnh hoàng tiền bối.” Gia Cát Phong: “Ừ, vậy là đúng rồi, họa sát thân này đối mặt.” “Không phải… Mệnh hoàng tiền bối, uống rượu mà có họa sát thân sao?” Tiêu Thất Nguyệt không hiểu hỏi. “Đúng, họa sát thân liền ở ngay trong buổi rượu này.” Tiêu Thất Nguyệt cau mày: “Ý là, chúng ta uống say, sẽ có người thừa cơ giết chúng ta?” Gia Cát Phong nói: “Cái họa sát thân này không phải là họa sát thân đó.” “Xin tiền bối giải thích.” Gia Cát Phong liếc qua Sở Vân Hiên, nói: “Ngươi say, hắn không say, ngươi nói ngươi có họa sát thân không?” Tiêu Thất Nguyệt: ??? Sở Vân Hiên: ???
Cái tên tiểu lão đầu đáng ghét!! Ngươi xong rồi!! Ngươi xong rồi!! A a a a!! Phá hỏng chuyện tốt của hắn rồi! Ngươi sắp có chuyện lớn rồi! Ngươi mẹ nó sắp phải chịu khổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận