Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 402: Nội dung cốt truyện này, ai có thể nghĩ tới?

Chương 402: Nội dung cốt truyện này, ai có thể nghĩ tới?
Dương Sở bây giờ có chút hối hận. Sớm biết liền không bị vướng bởi thể diện. Hắn vẫn là được đám Thần Thủ Sử bảo vệ tính toán. Sao! Cũng không biết cái Chính Nghĩa Liên Minh này điều tra ra sự kiện kia thế nào? Thật quá đáng a!
Trong điện thoại truyền đến giọng của phụ thân Dương Sở: “Lập tức đến đây, ngươi để Thần Thủ Sử, tam đại thế lực bảo vệ tốt ngươi, tốt nhất đưa ngươi đến trụ sở của bọn hắn.”
Dương Sở nói: “Không cần, ta ở ngay đây bên đường đợi ngài, chung quanh người đi đường rất nhiều, ta thần thức toàn bộ triển khai, ta còn không tin có thể xảy ra vấn đề gì.”
Hắn liếc mắt nhìn. Một số người của tam đại thế lực vẫn ở gần đó. Bọn hắn không có rời đi.
“Nghe lời, ta và Nhị thúc con dẫn người đến ngay!”
“Dạ.”
Dương Sở cúp điện thoại.
Một bên khác.
Phụ thân của Dương Sở, Dương Sinh, dẫn theo một đội người, đang ở trên không trung chạy nhanh đến đây. Thấp nhất cũng là Thiên Tôn cảnh. Xem như gia tộc võ giả ẩn thế, Dương gia tuy không phải hạng nhất, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Dương Sinh lấy điện thoại di động ra: “Nhị đệ, các ngươi đến đâu rồi?”
“Sắp tới.”
Trong điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông trung niên.
“Ừm, nhanh lên, tiểu Sở không thể xảy ra chuyện.”
Sau đó, Dương Sinh cúp điện thoại.
Một bên khác.
“Hết tốc độ tiến về phía trước!” Nhị thúc Dương Sở, Dương Kiến, ra lệnh một tiếng.
Nhưng mà, ngay lúc này, đột nhiên một cây chủy thủ bay tới.
“Có địch tập kích!”
Bọn họ đồng loạt cảnh giác ngay tức khắc.
Tiếp đó, bọn họ nhìn. Thấy một bóng dáng như nữ tử ở đằng xa chạy tới.
“Truy!” Một ông già quát.
“Chậm đã!” Dương Kiến rút cây chủy thủ kia đang cắm trên cây. Có một lá thư cắm vào cây đó. Đồng thời, cuối chuôi chủy thủ còn treo một cái USB.
Dương Kiến mở lá thư ra.
“Đây là cái gì?”
Dương Kiến cau mày nói: “Hình đồ của Chính Nghĩa Liên Minh, là thư của Chính Nghĩa Liên Minh.”
“Chính Nghĩa Liên Minh? Không phải bọn chúng là những kẻ phát chính nghĩa thi hành đơn, muốn giết tiểu Sở sao? Gan lớn, bọn chúng có ý gì?”
Sau đó, Dương Kiến cau mày mở phong thư ra.
Mấy giây sau, Dương Kiến bóp nát điện thoại, trong mắt lập lòe lửa giận cùng sát ý.
“Con ta, con ta!!” Dương Kiến toàn thân run rẩy.
“Chuyện gì xảy ra?” Những người khác nhanh chóng nhìn vào lá thư.
“Cái này?”
Thấy nội dung trong thư, họ lộ vẻ không dám tin.
“Thần nhi bị giết, là tiểu Sở mua sát thủ?”
Bọn họ có chút không dám tin. Dương Thần chính là con trai út của Dương Kiến. Mấy năm trước bị giết. Từ trước đến nay, bọn họ đều không biết ai là người đã giết Dương Thần. Thậm chí bọn họ từng cho rằng, do đi lịch luyện gặp phải nguy hiểm nên bị giết. Nhưng trong thư lại nói, kẻ giết Dương Thần lại chính là người nhà họ Dương! Là người của mạch Dương Sinh! Là do Dương Sở chỉ điểm. Nguyên nhân cũng bởi vì Dương Thần có thiên phú khác thường, Dương Sở cảm thấy áp lực, cảm thấy Dương gia sẽ ưu tiên dành phần lớn tài nguyên cho Dương Thần!
“Chúng ta không thể mắc lừa!” Một người nhìn Dương Kiến nói.
Dương gia rất lớn. Có mấy nhánh. Mỗi một nhánh đều có thế lực của riêng mình. Dương Sinh là người đứng đầu của nhánh gia tộc đó. Dương Kiến là người đứng đầu của nhánh của mình, cũng tuyệt đối không kém. Trên cơ bản, bọn họ tự phát triển nhánh của mình. Giúp đỡ lẫn nhau. Những người bên cạnh cũng đều là người của nhánh Dương Sinh. Bên này cũng là người của nhánh Dương Kiến.
“Tìm cho ta máy tính! Nhanh chóng tìm một cái Laptop! Nhanh!” Dương Kiến mắt đỏ gầm lên một tiếng.
Rất nhanh, họ tìm được một cái máy tính, sau đó cắm USB vào.
Hình ảnh hiện ra một bóng người quen thuộc.
“Chuông Hán văn!”
Chuông Hán văn là thành viên của Sát Minh. Thực lực không có gì đặc biệt mạnh, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, lộ mặt ra thì đang bị truy nã gắt gao. Giờ phút này, Chuông Hán Văn nhìn như bị giày vò hết sức, vô cùng thê thảm.
“Là Chính Nghĩa Liên Minh, xem mặt nạ của bọn họ kìa.” Mấy người cau mày.
“Chính Nghĩa Liên Minh? Đừng giết ta, đừng giết ta! Nếu như ta giao chuyện có giá trị thì có thể tha cho ta một mạng không? Có có có, ta có! Ta biết các ngươi đang làm gì, ta có tin tức giá trị! Các ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Các ngươi thả ta ra trước, ta sẽ nói.”
Xoát——
Một giây sau, mấy ngón tay của hắn bị nạo xuống.
“A——” Chuông Hán văn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dương Kiến và mọi người nhìn mà nhíu chặt mày.
“A—— Ta… Ta nói, ta nói!”
Trong hình, Chuông Hán văn lộ rõ vẻ hoảng sợ cùng thống khổ.
“Ẩn thế gia tộc Dương gia, Dương Sở mấy năm trước đã tìm ta giết Dương Thần, mấy người hãy cho cái tên Dương Sở kia thi hành chính nghĩa đơn đi! Đừng giết ta.”
Lời này vừa nói ra, Dương Kiến và những người khác nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Đừng bị lừa gạt!” Một người nhanh chóng nhắc nhở mọi người.
Trong hình, mặt Chuông Hán văn đầy vẻ đau đớn: “Trước kia, ta bị trọng thương, hắn đã cứu ta, nhưng mà thừa cơ cho ta uống một loại độc dược, ta cần phải định kỳ tìm hắn lấy giải dược, cho nên, chuyện gì ta cũng chỉ có thể nghe theo hắn, chính hắn đã tìm ta giết Dương Thần.”
“Có, có chứng cứ, để sau này có tư cách nói điều kiện với hắn, ta có nhược điểm của hắn, hôm đó đối thoại ta lén quay lại, có video nữa, ta đều đã quay lén lại.”
Sau đó, Chuông Hán văn giao nộp thứ gì đó, trong hình, hắn bị giết.
Dương Kiến mặt âm trầm mở một file khác.
Là một đoạn video quay lén. Là hình ảnh đối thoại của Chuông Hán văn và Dương Sở.
Tạch tạch tạch——
Dương Kiến nắm chặt nắm đấm.
“Dương Sở! Nghiệt chướng! Nghiệt chướng a!!”
Dương Kiến rống giận một tiếng.
Bên cạnh, những người trong mạch của Dương Kiến cũng lộ vẻ tức giận.
“Con ta, con ta! Không bao giờ ngờ được, con ta lại chết trong tay người thân của mình!!” A!!!” Dương Kiến ngửa mặt lên trời rơi lệ.
Dương Kiến nghiến răng, mắt đỏ ngầu: “Dương Sở, một mạng đổi một mạng, ta phải dùng máu của ngươi để tế con ta!”
“Gia chủ, bình tĩnh đã, dù sao Dương Sở cũng là người nhà họ Dương, là con trai của Dương Sinh, còn ngài là Nhị đệ ruột của Dương Sinh mà!”
Đôi mắt Dương Kiến lập lòe vô tận sát ý: “Cháu ruột ta giết con trai ta, ta quan tâm hắn là ai! Một mạng đổi một mạng!”
Sưu——
Hắn mau chóng đuổi theo.
……
Một bên khác.
Dương Sở nhìn thấy thân ảnh ở chân trời, lộ vẻ mặt kinh hỉ. Tuyệt vời! Người nhà họ Dương cuối cùng đã tới!
“Ta ngược lại muốn xem cái Chính Nghĩa Liên Minh chết tiệt kia dùng cái gì giết ta!” Dương Sở lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Phía sau, Sở Vân Hiên hơi nhíu mày. Việc này phải làm sao? Người nhà họ Dương đều tới, Chính Nghĩa Liên Minh còn làm thế nào giết Dương Sở? Chẳng phải tệ sao, lỡ như người nhà họ Dương đưa Dương Sở về gia tộc của họ, Chính Nghĩa Liên Minh lại càng không có khả năng ra tay chứ.
Mặc dù Sở Vân Hiên khoanh tay đứng nhìn, nhưng thực chất trong lòng hắn là hy vọng Chính Nghĩa Liên Minh có thể thành công. Hiện tại xem ra là không thể rồi. Thôi bỏ đi. Không quan trọng. Tiếp tục theo dõi vậy. Đằng nào hắn chọn khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần không làm gì hết, hoàn thành nhiệm vụ là được. Không quan trọng.
Hồ Tôn Soái khoanh tay: “Ừm, lần này Chính Nghĩa Liên Minh không thể thành công rồi, chỉ cần Dương Sở không chết trong thời hạn thi hành chính nghĩa đơn ngày hai mươi hai tháng ba, thể diện của tam đại thế lực, ít nhất là giữ được rồi!”
“Nhị thúc!” Dương Sở thấy Dương Kiến xuất hiện trước mặt mình, liền ngọt ngào gọi một tiếng.
Dương Kiến đi tới.
“Nghiệt súc! Tại sao ngươi lại giết anh em của mình! Giết con trai của ta là Dương Thần!” Dương Kiến hai mắt đỏ ngầu rống lên một tiếng.
Dương Sở sững sờ. Mọi người cũng sững sờ.
“Ta phải dùng máu của ngươi, để tế điện con ta!”
Xoát——
Ánh hàn quang lóe lên, trên cổ Dương Sở xuất hiện một vệt máu. Hắn trợn tròn mắt, mặt không dám tin. Chậm rãi giơ tay lên sờ vào cổ. Cổ họng ồng ộc máu tươi. Tiếp đó ngã nhào xuống đất.
Mọi người:???
Không phải… Ta Ngọa Tào?
Nội dung cốt truyện gì vậy?
“Dương Kiến! Ngươi điên rồi!”
Trên bầu trời, Dương Sinh gầm lên giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận