Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 339: Triệt để sập bàn!!

Chương 339: Sập bàn hoàn toàn!!
Liễu Gia vừa uống một ngụm nước thì sặc. Nàng đôi mắt đẹp nhìn về phía Tịch Sơ Tuyết, hỏi: “Sở Vân Hiên nói với ngươi cái gì?”
Tịch Sơ Tuyết đặt điện thoại di động xuống, nhẹ nhàng nói: “Hắn nói ở bên ngoài gặp người quen, có chút việc, muốn chờ một lát rồi về.”
Liễu Gia cũng nhìn điện thoại di động của mình một chút.
“Vậy tại sao ta không nhận được tin tức của hắn?”
Tịch Sơ Tuyết chỉnh lại mái tóc, khẽ nở một nụ cười nhạt, nói: “Có lẽ hắn muốn qua chỗ ngươi trước thôi.”
Nghe vậy, Liễu Gia cũng mỉm cười.
“Vậy chúng ta... Lên lầu ba cùng nhau chờ hắn? Cho hắn một bất ngờ.”
Tịch Sơ Tuyết: “Không hay lắm đâu?”
“Trái lại chúng ta cũng đã biết rồi, nói cho hắn biết thì tốt hơn, cứ tiếp tục như vậy thì mệt lắm.” Liễu Gia dùng giọng điệu trêu đùa nói.
“Cũng được, vậy thì lên lầu ba chờ hắn.”
“Ừ.”
Sau đó, hai người cùng nhau lên lầu ba, nơi ở của Liễu Gia.
Một bên khác.
Sở Vân Hiên đã dẫn theo g·i·a·ng Ảnh cùng Tiêu Thất Nguyệt đi đến phòng ăn.
“Má nó! Đinh ca! Má nó! Má nó!”
Đám đàn em trợn tròn mắt!
Đinh Vân Thanh cũng nhìn qua.
“Má nó!”
Hắn cũng trợn mắt!
Vốn cho rằng, người anh em này đồng thời hẹn ba cô gái.
Không ngờ... Má nó 4 cô?
Bên này hai, bên ngoài hai?
Mà còn quen biết nhau?
Ta lạy!
Thần thánh!
Vốn tưởng hắn đã là thần thánh! Không ngờ vẫn xem thường hắn.
Má nó!
“Không phải, hắn dẫn hai mỹ nữ này đến làm gì? Muốn gặp mặt hai người kia?”
Đinh Vân Thanh nuốt nước bọt.
Hắn thấy Sở Vân Hiên đi tới mà trong lòng không tự chủ được muốn quỳ xuống.
Quá mẹ nó trâu bò!
Hắn không hề kinh ngạc việc người anh em này ôm ấp xung quanh! Mà là kinh ngạc trước chất lượng bạn gái của hắn! Trời ạ!
Tùy tiện kéo một cô ra, cũng đều là bậc nữ thần gì vậy!
“Ở đâu?” g·i·a·ng Ảnh hỏi.
“Lầu ba, lầu ba.” Sở Vân Hiên nói.
Hắn bước nhanh hơn, trực tiếp lướt qua lầu hai.
Không muốn để Tịch Sơ Tuyết thấy.
Nhưng thật không ngờ, bây giờ Tịch Sơ Tuyết và Liễu Gia cũng đang ở lầu ba chờ hắn.
“Ừ.”
Tiêu Thất Nguyệt xắn tay áo lên: “Bản tiên nữ đến vạch trần bộ mặt tà ác của Liễu Gia!”
Trên lầu ba.
Liễu Gia đang ngồi ở đó.
Nàng biết Sở Vân Hiên chắc chắn sẽ đến ngay.
Tịch Sơ Tuyết quay lưng về phía cầu thang.
Liễu Gia thì đang chú ý.
Sau đó nàng thấy Sở Vân Hiên đi tới.
“Sở Vân Hiên đến rồi.”
Liễu Gia nhắc nhở một tiếng.
“Chờ đã!”
Một giây sau, Liễu Gia ngẩn người.
Sở Vân Hiên đi theo phía sau… Tiêu Thất Nguyệt cùng g·i·a·ng Ảnh?
Hả? Không phải… Đây là cái kịch bản gì?
Liễu Gia nhất thời không kịp phản ứng.
Cùng lúc đó.
Tịch Sơ Tuyết cũng quay đầu nhìn sang.
Nàng cũng nhìn thấy g·i·a·ng Ảnh cùng Tiêu Thất Nguyệt.
Tịch Sơ Tuyết cũng ngẩn người.
Hả? g·i·a·ng Ảnh? Tiên nữ đạo sư?
Có đoán được Sở Vân Hiên hẳn còn đang hẹn hò với một cô gái khác!
Dù sao Sở Vân Hiên đã bỏ rơi nàng và Liễu Gia ở đây.
Hắn chắc chắn tranh thủ cơ hội hẹn hò với người khác.
Nhưng mà, nàng cũng không nghĩ tới là hai người.
Cùng lúc đó...
Sở Vân Hiên toàn thân run lên!
Má nó!
Tịch Sơ Tuyết, Liễu Gia ngồi cùng một chỗ?
Sao Tịch Sơ Tuyết lại lên lầu ba?
Chuyện gì xảy ra với các nàng vậy?
A a a!!
Xong xong! Có chuyện lớn rồi!
Khó quá đi mất!
“Oa kháo! Tiểu Hiên Hiên, ngươi là thật hay giả vậy? Ngươi cùng lúc hẹn hò với cả 4 người chúng ta?” Tiêu Thất Nguyệt choáng váng!
Nàng thực sự nghĩ rằng sẽ không có Tịch Sơ Tuyết.
Cùng lúc hẹn hò với 3 người đã là trâu bò hết sức.
Lại còn là 4 người?
Oa kháo!
Vẫn là xem thường Sở Vân Hiên!
Mà g·i·a·ng Ảnh cũng nhếch mép một cái.
Trên mặt nàng nhìn về phía Tịch Sơ Tuyết và Liễu Gia, lộ ra nụ cười nhạt.
Trên thực tế, đứng sau lưng Sở Vân Hiên, tay của nàng đã đưa ra phía sau hắn và bắt đầu véo.
“Có người nào đó chẳng phải đã nói… Chỉ có 3 người sao?”
g·i·a·ng Ảnh nghiến răng nói ra một câu như vậy.
Sở Vân Hiên bỏ cuộc.
Hủy diệt rồi! Toàn bộ đều hủy diệt rồi!
Các nàng đi tới.
“Nhìn ta dẫn ai đến này.”
g·i·a·ng Ảnh nói xong, kéo Sở Vân Hiên vào giữa ghế.
“Khụ khụ.”
Sở Vân Hiên ho khan một tiếng.
“Cho nên nói, tiểu Hiên Hiên đồng thời hẹn hò với cả 4 người chúng ta đúng không?” Tiêu Thất Nguyệt nói.
“Chắc là vậy.” Liễu Gia nhất nhất đáp.
“Tốt lắm ngươi, ngươi cái Liễu Gia này, chơi xấu với bản tiên nữ phải không?” Tiêu Thất Nguyệt trừng mắt liếc Liễu Gia.
“Chẳng phải ngươi cũng đang chơi xấu sao?” Liễu Gia hỏi lại.
“Chắc chắn là ngươi chơi trước, ngươi còn ác hơn cả bản tiên nữ.” Tiêu Thất Nguyệt nói.
“Sở Vân Hiên, ngươi nói xem ai chơi trước?” Liễu Gia quay sang hỏi Sở Vân Hiên.
Cái này đơn giản. Ai gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Sở Vân Hiên trước, thì người đó là người chơi xấu trước.
Sở Vân Hiên hơi rụt cổ lại.
“Vậy... ta thấy, tình cảnh hiện tại của ta như này, có thể nào bỏ qua cho ta trước được không?” Sở Vân Hiên hỏi.
Bây giờ hắn đã trở thành "tội nhân" rồi.
Toàn bộ sập bàn, toàn diện sập bàn.
Mà hai người bọn họ còn ở đây tranh cãi ai là người chơi xấu trước.
Các nàng đều cho rằng đó là đối phương.
Trong tình cảnh trước mắt, Sở Vân Hiên cho rằng, tốt nhất là không nên nói gì hết.
Nếu không thì...
“Hừ! Ngược lại chắc chắn là ngươi!” Tiêu Thất Nguyệt nói.
“Ta cảm thấy là ngươi.” Liễu Gia nói.
“Vấn đề mấu chốt hiện giờ không phải là Sở Vân Hiên sao?” g·i·a·ng Ảnh lại nói.
“Đúng! Là tiểu Hiên Hiên!”
“Bậc thầy quản lý thời gian là tiểu Hiên Hiên, cùng lúc hẹn hò 4 cô gái, nếu không phải là bản tiên nữ và Tiểu Ảnh Ảnh gặp phải thì ngươi đã thành công rồi, ha ha ha.”
Liễu Gia nói: “Ta với Tịch Sơ Tuyết cũng gặp.”
Tiêu Thất Nguyệt: “Sau đó thì chúng ta bốn người gặp.”
g·i·a·ng Ảnh: “Trước khi đến đây, ta còn tưởng rằng chỉ có mỗi Thất Thất đạo sư thôi chứ.”
Tịch Sơ Tuyết hỏi: “Hắn cũng nói với ngươi chỉ hẹn hò với mỗi mình ngươi sao?”
g·i·a·ng Ảnh: “Nói chính xác là, với cả 4 người chúng ta.”
Tịch Sơ Tuyết: “......”
Sở Vân Hiên: “......”
“Ta cảm thấy cần phải trừng trị những thói hư tật xấu này một chút.” Tiêu Thất Nguyệt lẩm bẩm, sau đó liếc Sở Vân Hiên.
“Trừng trị thế nào?” g·i·a·ng Ảnh khoác vai Sở Vân Hiên, cười híp mắt hỏi.
Sở Vân Hiên nói: “Ta cảm thấy ngược lại phải khen mới đúng chứ.”
Tứ nữ: “......”
“Oa kháo! Ngươi còn muốn được khen?”
Sở Vân Hiên nói: “Mọi người nhìn xem, mặc dù bây giờ là tình huống này, ta cũng không cần phải giải thích gì có đúng không? Nhưng mà vấn đề mấu chốt là chẳng phải ta muốn cho mọi người một buổi hẹn hò tốt sao? Điểm xuất phát của ta là như vậy, vì thế ta còn có thêm danh hiệu bậc thầy quản lý thời gian nữa, ta cũng mệt mỏi lắm, ta cảm thấy các ngươi nên xót xa cho ta mới đúng.”
Tịch Sơ Tuyết nghiêm túc suy tư lời của Sở Vân Hiên.
“Hình như cũng...”
“Giống cái gì mà giống.” g·i·a·ng Ảnh cắt ngang lời Tịch Sơ Tuyết, sau đó nói: “Đừng có bị hắn lừa bằng lời ngon tiếng ngọt, hắn thậm chí khi gặp ta còn tranh thủ tỏ tình đó, mọi người đều được hắn tặng đồng hồ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận