Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 399: Lâm Nhã nhi đến

Chương 399: Lâm Nhã Nhi đến
Sở Vân Hiên cau mày.
Cái gọi là chính nghĩa thi hành đơn này, chẳng phải là giấy báo tử vong sao?
Thật là thủ đoạn phách lối.
Mấu chốt là, mục tiêu mà bọn chúng nhắm tới trước đây đều là người của tam đại thế lực.
Thậm chí còn có cả Thần Thủ Sử bị trọng thương.
“Cái tội ác này......”
Sở Vân Hiên nhìn về phía Thượng Đầu Quan Nguyệt hỏi.
Thượng Đầu Quan Nguyệt nói: “Trong ba mươi mấy người, chúng ta đã điều tra, có thể xác định được mười mấy người trong số đó, bọn họ dường như thực sự đã làm những chuyện này, hoặc gần đây, hoặc từ nhiều năm trước. Cho nên, chúng ta có lý do cho rằng, tội ác của những người này, khả năng cao là toàn bộ đều có thật.”
Sở Vân Hiên: “Vậy tức là, cái Chính Nghĩa Liên Minh này, bọn chúng thật đúng là Chính Nghĩa Liên Minh, đây chẳng phải là đang vì dân trừ hại sao? Những chuyện ti tiện không thấy ánh sáng kia, chúng ta không có thời gian và sức lực đi điều tra, có một thế lực như vậy, bọn chúng vì dân trừ hại chẳng phải rất tốt sao?”
Thượng Đầu Quan Nguyệt xoa xoa thái dương: “Ngươi nói không sai, nhưng mà, theo luật pháp mà nói, bọn chúng không có quyền đi giết người bằng cách đó. Cho dù Thẩm Phán Hội tiến hành xét xử, cũng phải thông qua luật pháp, rồi trải qua cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra phán quyết, huống chi lại là tội chết.”
“Ta thì thấy nếu những tội danh này đều là thật, thì xác thực là chết không hết tội.” Sở Vân Hiên nhún vai nói.
“Đạo lý ai cũng hiểu, ta cũng hả giận, ta cũng mong bọn họ giết bớt đi những tai họa, nhất là những kẻ trà trộn vào tam đại thế lực, luôn miệng nói vì nhân dân, vì Nhân tộc kia, toàn lũ súc sinh.”
Thượng Đầu Quan Nguyệt chuyển lời: “Nhưng mà, không hợp pháp thì vẫn là không hợp pháp. Đồng thời bọn chúng còn đang khiêu khích tam đại thế lực và luật pháp của Nhân tộc. Ngươi nghĩ xem, nếu như chuyện này được cho phép, mỗi người đều có quyền làm vậy, thì cả Nhân tộc sẽ hỗn loạn đến mức nào?”
“Cũng đúng.” Sở Vân Hiên gật đầu.
“Cái Chính Nghĩa Liên Minh này, chúng ta chắc chắn là phải tiêu diệt, còn sau khi bắt được bọn chúng thì xử lý ra sao, đó là chuyện sau này. Chuyện này ngươi cũng nhất định phải ghi nhớ, đừng thấy việc chúng làm là chính nghĩa.”
“Tuy hả giận, nhưng đó là vi phạm pháp luật, khoác lên cái vỏ chính nghĩa để giết người. Nếu chuyện này bị phóng đại lên, cả Nhân tộc sẽ hỗn loạn không thể chịu nổi.” Thượng Đầu Quan Nguyệt nói.
“Biết rồi.”
Giờ phút này.
Dương Sở đang ở trong một quán rượu tại Giang Đô, uống rượu giải sầu.
Danh tiếng của hắn, Dương Sở, đã tan tành mây khói.
Là thiên tài của ẩn thế gia tộc.
Đầu tiên, trong cuộc khảo hạch ở Thần Thủ Sử, bị Sở Vân Hiên chà đạp không thương tiếc!
Thân mang thần Viêm và thần Lôi, hắn lại bị Sở Vân Hiên bỏ xa về điểm số.
Còn nữa, vì chuyện Huyết Ma Châu.
Hắn vừa mới gia nhập Thần Thủ Sử, trở thành một Thần Thủ Sử.
Lúc đó để sống sót, hắn đã trước mặt mọi người cầu xin Sát Minh tha cho mình.
Chuyện này đã in vào đầu người ta cái mác hạng người ham sống sợ chết.
Mất hết cả mặt mũi.
Sau đó hắn cũng bị đuổi khỏi Thần Thủ Sử.
Bây giờ hắn không dám về nhà, căn bản là không còn mặt mũi nào mà về nữa.
“Nha, đây không phải Dương Sở sao?”
Một nam sinh mặt đầy chế giễu đi tới.
Dương Sở nhìn hắn.
Lúc đó hắn gia nhập vào tổ Thiên Hoa của Thần Thủ Sử, cùng chung tổ với người này.
Hắn có ý kiến với Dương Sở.
Chủ yếu có lẽ do mang tâm lý ghen ăn tức ở.
Cảm thấy Dương Sở là thiên tài của ẩn thế gia tộc, lại còn có cả thần Viêm và thần Lôi, thật sự là khó chịu.
Nhìn thấy Dương Sở bây giờ, danh dự của một thiên chi kiêu tử không còn một mảnh, hắn vui vẻ ra mặt.
“Giản Dịch, ngươi đừng có cười trên nỗi đau của người khác nữa.”
Dương Sở khó chịu nói, uống một ngụm rượu.
“Ha ha ha, hết cách rồi, ta đây rất là thoải mái. Ta cũng không thèm vòng vo với ngươi, chỉ có thể nói là đáng đời mà thôi.”
Giản Dịch cười rồi ngồi xuống.
“Đừng có ở đó lải nhải, ngươi không sợ chết à? Giả vờ cái gì?”
Giản Dịch cười nói: “Ta sợ chứ, nhưng mà ta không nói ra, có mỗi ngươi nói ra đấy.”
“Có việc thì nói, không có việc gì thì cút đi.” Dương Sở lạnh lùng nói.
Giản Dịch cười nói: “Ha ha ha, không có việc gì, uống một chén thôi, phục vụ, mang bình rượu lên đây.”
Sau đó một người phục vụ bưng rượu tới.
“Tiên sinh, rượu này được chứ ạ?”
Giản Dịch nhận lấy: “Đi đi.”
“Vâng ạ.”
Sau đó, hắn đột nhiên phát hiện, phía dưới chai rượu có một tấm thẻ.
“Cái gì vậy?”
Giản Dịch nhặt tấm thẻ lên.
Đột nhiên, cả người hắn run lên.
Dương Sở ngửa đầu uống một ngụm rượu, ánh mắt liếc về phía Giản Dịch, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười hả hê.
“Chậc, đây không phải là cái chính nghĩa thi hành đơn đang rần rần lên dạo gần đây sao? Ha ha ha, sao thế? Viết tên ngươi à? Vừa rồi không phải cười trên nỗi đau của người khác sao? Bây giờ đến lượt ta à? Ha ha ha.”
Dương Sở cười hả hê.
Dạo gần đây, chuyện chính nghĩa thi hành đơn hắn đương nhiên biết.
Hơn ba mươi người, chỉ có hai người còn sống.
Hơn nữa, hắn vừa mới nhận được tin tức, một trong hai người kia, vẫn là đã chết rồi.
Người còn lại, đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu.
Bây giờ, cái chính nghĩa thi hành đơn này lại rơi xuống đầu của Giản Dịch.
Thật là khéo!
Hắn chết chắc rồi!
Lộp cộp ——
Dương Sở hả hê uống cạn một hơi rượu.
Mà người đối diện hắn, Giản Dịch lại khẽ lộ ra một nụ cười.
“Làm ta hết hồn, tưởng gì.”
Giản Dịch đưa tờ chính nghĩa thi hành đơn cho Dương Sở.
Nụ cười trên mặt Dương Sở lập tức đông lại.
“Ai nha, thật là sảng khoái mà! Ha ha ha!” Giản Dịch cũng ngửa đầu uống cạn một hơi rượu.
Dương Sở vội đoạt lấy chính nghĩa thi hành đơn, chỉ lướt qua một lượt.
【 Mục tiêu thi hành: Dương Sở, thân phận: Võ giả Dương gia ẩn thế, tội ác: Mua hung giết người, ngày thi hành: Ngày hai mươi hai tháng ba. 】
Con ngươi của Dương Sở co rụt kịch liệt.
Vút ——
Một giây sau, hắn lao tới túm cổ áo người phục vụ vừa bưng rượu tới, giận dữ quát: “Đừng có mà giả bộ! Có phải là ngươi không!?”
Một màn này làm quán bar trở nên im lặng trở lại.
Mọi người vẻ mặt hết sức nghi hoặc.
“Dạ... Dạ thưa tiên sinh, chuyện gì vậy ạ?”
Người phục vụ kia lộ vẻ mặt hoảng sợ và hết sức nghi hoặc.
“Cái này, ngươi đưa cái này cho ta!” Dương Sở lắc lắc tờ chính nghĩa thi hành đơn trong tay.
“Hả?”
Mọi người nhìn theo.
“Ôi trời! Là chính nghĩa thi hành đơn! Hắn bị Chính Nghĩa Liên Minh nhắm tới rồi kìa!”
“Giết người? Xem ra tay của người này cũng chẳng sạch sẽ gì.”
“Ha ha ha, đáng đời! Tốt lắm! Chính Nghĩa Liên Minh này quá đã, nên giết nhiều thêm những cặn bã này vào!”
“Vì dân trừ hại! Vì dân trừ hại!”
“......”
Đôi mắt của Dương Sở nheo lại!
“Thả mẹ mày rắm! Ta coi như có giết người, thì cũng là giết kẻ đáng chết thôi!” Dương Sở tức giận chửi một tiếng.
Nhưng mà, trong lòng hắn biết rất rõ.
Ba năm trước đây, hắn đã từng giết một người!
Người kia là biểu đệ của hắn trong gia tộc.
Mà cái tên biểu đệ này, thiên phú lại cao hơn hắn.
Không còn cách nào khác, bản thân hắn ở Dương gia không phải là người đứng đầu, mà lại xuất hiện thêm một tên biểu đệ còn được chú ý hơn cả hắn.
Nhất định phải trừ khử nó thôi.
Hắn cũng đã thuê người, lúc biểu đệ hắn đi lịch luyện, đã giết chết nó.
Chuyện này sao lại có người biết được chứ?
Tại một bàn trong góc quán bar.
Một cô gái mặc trang phục bình thường, mang giày thể thao trắng, đang nâng ly uống một ngụm rượu.
“Tính tiền, không cần thối.”
Nàng nói một câu, đặt tiền lên bàn, sau đó bước ra ngoài......
Một bên khác.
Cửa nhà của Sở Vân Hiên bị gõ.
Sở Vân Hiên mở cửa ra.
“Má ơi má ơi má ơi! Tiểu Nhã Nhi, sao ngươi không nói gì mà đã tới đây thế!”
Sở Vân Hiên nhìn thấy Lâm Nhã Nhi trước mắt, vẻ mặt kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận