Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 912: y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy

Chương 912: Vì nàng mà thắt lưng ngày càng rộng, quyết không hối hận, vì nàng mà hao gầy
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Sở Vân Hiên đi theo cô nương kia cùng lên lầu.
Tiên Miểu Lâu tầng cao nhất.
Nữ tử dẫn theo Sở Vân Hiên đến một gian phòng đẹp đẽ.
"Tiểu thư, Sở công tử tới."
Nữ tử ở cửa cung kính nói một câu.
Két ——
Lúc này, cửa phòng chậm rãi mở ra một khe hở.
Nữ tử liền nói với Sở Vân Hiên: "Sở công tử, mời vào."
"Đa tạ."
Sau đó, Sở Vân Hiên đẩy cửa đi vào.
Đây là một căn phòng rất lớn.
Giống như là một thư phòng, nhưng lại rất tinh xảo.
Trên tường đều là những giá sách xinh đẹp tinh mỹ, bên trong đặt rất nhiều sách.
Một bên khác của gian phòng, ở giữa có một tấm lụa mỏng màu trắng chia phòng làm hai.
Sở Vân Hiên có thể nhìn thấy ở phía bên kia lụa mỏng có một nữ tử đang ngồi.
Nhưng những thứ khác thì thấy không rõ.
Cho nên, ba người trước đó, chắc cũng là như vậy.
Chỉ là không thông qua được khảo nghiệm của nữ tử trước mặt này.
Sau đó bọn họ chỉ có thể lặng lẽ rời đi.
Cho nên, hiện tại Sở Vân Hiên thật ra muốn biết, thông qua được khảo nghiệm của nàng, thì sau đó thì sao?
Chỉ là để cùng nàng 'hắc hưu' thôi sao?
Nàng cũng nguyện ý như vậy sao?
Cho nên, Sở Vân Hiên cảm thấy không đơn giản như vậy.
"Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt."
Nữ tử kia môi đỏ khẽ mở, giọng nói vũ mị, mê người chậm rãi truyền đến.
"Một bài thơ rất hay, Sở công tử mời ngồi, trên bàn có trà và điểm tâm."
"Đa tạ."
Sở Vân Hiên ngồi xuống.
"Chắc hẳn Sở công tử đã hiểu rõ quy tắc của Tiên Miểu Lâu."
Sở Vân Hiên: "Có chút hiểu biết, nghe nói nếu thông qua khảo nghiệm của cô nương, liền có thể cùng cô nương chung đêm xuân?"
Nữ tử không phản bác, mà nói: "Nhưng mà, cũng không dễ dàng."
"Ta rất mong đợi, cho nên cô nương cứ ra đề đi."
"Vậy được, theo quy tắc của tiểu nữ tử, sẽ cho công tử ba đạo đề, đều là những bài thơ mà công tử quen thuộc, lấy mệnh đề ngẫu hứng làm thơ, nếu công tử qua được cả ba đề, vậy là thông qua."
"Đương nhiên, có qua hay không, trình độ thơ như thế nào, chỉ có tiểu nữ tử mới có thể định đoạt, dù tiểu nữ tử tài sơ học thiển, nhưng cũng hy vọng Sở công tử có thể thông cảm."
Sở Vân Hiên nói: "Thông cảm, nhưng nếu tác phẩm của ta quả thực không tệ, mà cô nương cố tình nói là không được, vậy thì làm thế nào?"
"Sở công tử không cần lo lắng, tiểu nữ tử sẽ không làm chuyện này."
Sở Vân Hiên: "Vậy được, ta tin cô nương, xin mời ra đề thứ nhất."
Nữ tử thản nhiên nói: "Mời công tử trong vòng một nén nhang, lấy bằng hữu làm đề tài viết một bài thơ."
"Bằng hữu? Cái này có vẻ đơn giản, hơn nữa có phải ngẫu hứng hay không, thật ra cô nương cũng đâu biết được." Sở Vân Hiên vừa cười vừa nói.
"Ngẫu hứng tất nhiên là tốt nhất, nếu như bài thơ đó công tử đã sáng tác trước đó, thì đó cũng là tài hoa của công tử, phải không?" Nữ tử nói.
"Tốt!"
Vốn dĩ Sở Vân Hiên căn bản không biết viết chữ bằng bút lông.
Nói đúng ra, hắn có thể viết, nhưng viết không đẹp.
Cũng là sau lần trước, Sở Vân Hiên dùng quy tắc sáng tạo, tạo cho mình một cây bút lông có phương pháp.
Nói đơn giản, Sở Vân Hiên hiện tại viết chữ đã rất đẹp.
Dĩ nhiên không phải mãi mãi.
Quy tắc sáng tạo, hết thảy là do một ý nghĩ của bản thân mà tạo ra.
Việc tạo cho mình trình độ viết chữ tăng lên trong một năm thì rất đơn giản.
Còn mãi mãi, thậm chí Sở Vân Hiên không làm được.
Bởi vì ai biết vĩnh cửu là bao lâu?
Bất quá cũng không quan trọng.
"Công tử xin mời."
Trên bàn có bút mực giấy nghiên.
Sở Vân Hiên trực tiếp cầm bút lông lên.
"Số lượng từ không hạn chế chứ?"
"Không có, nhưng hy vọng là một bài thơ hoặc từ hoàn chỉnh."
Sở Vân Hiên gật đầu nhẹ.
Sau đó hắn làm bộ suy tư một lát.
"Không biết phương danh cô nương là gì?"
Sở Vân Hiên tùy tiện bắt chuyện.
"Nếu Sở công tử thông qua sẽ biết được."
"Ý là, còn chưa thông qua, ta không gặp được cô nương coi như xong, ngay cả tên cũng không được biết sao?"
"Dù sao cần tránh hiềm nghi, xin Sở công tử thông cảm."
Sở Vân Hiên khẽ gật đầu.
Sau đó Sở Vân Hiên bắt đầu đặt bút.
"Sở công tử nghĩ xong rồi?"
"Không sai biệt lắm, không có gì khó."
Chép thơ, thì có gì khó đâu?
Một lát sau, Sở Vân Hiên đặt bút lông xuống.
"Xong rồi."
Lúc này, một nữ tử đeo mạng che mặt từ bên trong chạy ra, cầm lấy giấy, đưa cho cô nương bên trong.
Ánh mắt của nàng nhìn tác phẩm của Sở Vân Hiên, tự lẩm bẩm:
"Ngàn dặm mây vàng ban ngày huân."
"Gió bấc thổi ngỗng tuyết nhao nhao."
"Mạc sầu tiền lộ không tri kỷ......"
"Thiên hạ người nào không biết quân......"
Đôi mắt đẹp của nữ tử có chút sáng lên.
"Sở công tử quả là người có tài, lấy tiễn biệt để biểu hiện tình cảm với bạn bè, rất phổ biến nhưng không rập khuôn."
Sở Vân Hiên mỉm cười: "Có thể coi là qua được chứ?"
Nữ tử nói: "Ta gặp nhiều những tác phẩm ướt át triền miên, do dự lưu luyến, tuy rất cảm động sâu sắc, nhưng loại ca khúc bi tráng, xuất phát từ phế phủ của Sở công tử, lại lấy sự chân thành và tín niệm kiên cường, tô điểm thêm một màu sắc hào phóng khác, Mạc Sầu Tiền Lộ không tri kỷ, thiên hạ người nào không biết quân, thơ hay, nếu cái này mà không qua, tiểu nữ tử chắc không thể thuyết phục bản thân."
Sở Vân Hiên nhấp một ngụm trà.
"Đề thứ hai đâu?" Sở Vân Hiên hỏi.
Nữ tử nói: "Đề thứ hai có lẽ sẽ khó hơn."
"Ồ? Cứ nói đừng ngại." Sở Vân Hiên nói.
"Đề thứ hai, hy vọng Sở công tử có thể thông qua những đồ vật trong căn phòng này, viết một bài thơ."
"Trong phòng?"
"Đúng! Bên ngoài phòng tuy có trăng, trời, sông, cảnh, nhưng không được viết, chỉ có thể viết về những thứ trong phòng." Nữ tử nói.
Chỗ khó của đề này nằm ở đâu?
Những thứ trong phòng có thể viết không nhiều.
Mà dù tìm được cái để viết, còn phải viết thật xuất sắc.
Thì lại càng khó khăn.
"Chuyện này rất đơn giản." Sở Vân Hiên cười híp mắt nói.
"Ồ? Sở công tử thấy đơn giản? Ba người trước đó, đề thứ nhất đều qua, nhưng với đề thứ hai, bọn họ không dễ dàng qua được, đều ngã ở chỗ này."
Sở Vân Hiên nói: "Đúng, trong phòng này thật sự có không nhiều thứ để viết, viết cho đặc sắc lại càng khó, nhưng mà..."
Sở Vân Hiên cầm chén rượu lên, khẽ lắc, sau đó đi đến bên cửa sổ, tựa người vào đó, nhìn thoáng qua cảnh sông mỹ lệ bên ngoài cửa sổ.
"Đứng im lặng hồi lâu dựa lầu cao gió tinh tế, nhìn cực xuân sầu, ảm ảm tìm đường s·ố·n·g tế."
Vừa nghe câu đầu tiên, nữ tử kia liền sửng sốt một chút.
"Cỏ sắc khói ánh sáng ánh tà dương bên trong, không nói gì ai sẽ bằng ngăn cản ý."
Nữ tử: "......"
"Nghĩ ra đem sơ c·u·ồ·n·g hình một say, đối t·ửu đương ca, Cường Lạc còn vô vị."
Sau đó, Sở Vân Hiên nhìn về phía nữ tử bên kia tấm lụa mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên: "Vì nàng mà thắt lưng ngày càng rộng, quyết không hối hận, vì nàng mà hao gầy."
Nữ tử kia ngẩn người.
Một lát sau......
"Phốc phốc ——"
Nàng nhịn không được cười thành tiếng.
"Sở công tử đúng là cao thủ tình trường, bội phục bội phục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận