Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 916: càng thần bí Tô Điệp

Chương 916: Tô Điệp càng thần bí
Sở Vân Hiên cũng rất là bất đắc dĩ. Người phụ nữ này rất thông minh. Mặc dù nàng bị lật kèo, nhưng Sở Vân Hiên đối mặt nàng thật sự rất có áp lực. Bởi vì hiện tại Sở Vân Hiên có bí mật của nàng. Nàng có thể làm đơn giản chính là hai biện pháp. Thứ nhất, gi·ết người diệt khẩu Sở Vân Hiên. Thứ hai, chính là cùng Sở Vân Hiên bàn điều kiện. Mà từ khi Sở Vân Hiên đào thoát, nàng một mực không lựa chọn gi·ết người diệt khẩu, điều đó cho thấy nàng nhìn thẳng vào Sở Vân Hiên, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng biết Sở Vân Hiên không đơn giản, thủ đoạn sẽ không chậm. Cho nên, nàng hiện tại lựa chọn là cùng Sở Vân Hiên bàn điều kiện. Vậy thì Sở Vân Hiên liền tiếp nhận nàng bàn điều kiện. Nhưng mà...... Hiện tại người gấp là Tô Điệp này, chứ không phải hắn Sở Vân Hiên. Mặc ngươi đến mấy lần, mặc ngươi nói cái gì. Hắn Sở Vân Hiên không kiêu không gấp. Cho nên, bảo hắn đi Tiên Miểu Lâu, Sở Vân Hiên vẫn là không đi. Quen đến? Tìm ta chịu thiệt, còn phải tới địa phương của ngươi? Chỉ có thể nói, vẫn là không có thành ý.......
Đêm đó.
Đêm khuya.
"Còn chưa tới sao?"
Tô Điệp hỏi một tiếng người nữ tử bên cạnh.
"Vẫn chưa có."
Tô Điệp đứng lên, sau đó cũng cười: "Cũng phải, dù sao hiện tại quyền chủ động ở trong tay hắn."
"Tiểu thư, thuộc hạ không hiểu, cảnh giới của hắn chỉ là Thiên Đạo cảnh mà thôi, vì sao không trực tiếp xuất thủ gi·ết c·hết hắn đâu? Hắn còn có thể trước khi c·hết truyền tin đi sao? Bạch Mặc còn có thể nhẹ nhàng gi·ết c·hết, vì sao muốn lưu hắn?"
Tô Điệp lắc đầu: "Sở Vân Hiên này rất thông minh, nếu hắn c·hết, sợ là sẽ có những người khác truyền tin đi, tóm lại, Bạch Mặc đều đã c·hết, đều đã đến mức này rồi, tạm thời không cần phải đổi ý."
"Dạ......"
"Hắn hiện tại ở đâu rồi?" Tô Điệp hỏi.
"Bây giờ còn đang ở trong khách sạn của hắn."
Tô Điệp khẽ gật đầu......
Một bên khác.
Sở Vân Hiên đang ở trong khách sạn tu luyện. Bạch Mặc c·hết. Ban thưởng kiếm pháp Không Bụi. Sở Vân Hiên trước đó đã có kiếm pháp Không Bụi, ở Lam Tinh thời điểm đã đạt được rồi. Quả nhiên, lần này kiếm pháp Không Bụi thu hoạch được, để Sở Vân Hiên biết sự khác biệt! Hiện tại kiếm pháp Không Bụi so với bộ Sở Vân Hiên nắm giữ ở Lam Tinh, về bản chất là một dạng, nhưng ở các phương diện, chênh lệch quá xa. Thậm chí vượt ra khỏi nhận thức của Sở Vân Hiên. Hắn mới biết, thì ra kiếm pháp lợi hại, có thể đạt tới trình độ này sao? Đột nhiên, hắn cảm giác được cái gì đó, sau đó mở mắt.
Xoát ——
Một cái phi tiêu ném tới.
Sở Vân Hiên đưa tay tiếp được. Trên phi tiêu có ghim một phong thư. Sở Vân Hiên nhìn qua nội dung trong thư. Sau đó Sở Vân Hiên đi ra ngoài. Bên ngoài đã là đêm khuya. Cách đó không xa, trên sông, trên một cây cầu hình vòm, một nữ tử che mặt bằng lụa mỏng đứng ở đó. Sở Vân Hiên đi tới.
"Sở công tử thật khó mời a, tiểu nữ tử mời Sở công tử nhiều lần như vậy."
Sở Vân Hiên nằm nhoài trên lan can cầu hình vòm, nhìn phong cảnh phía trước nói: "Vậy thì vì hiện tại đang là tình thế của ta, đúng không?"
"Đúng."
Tô Điệp đôi mắt đẹp nhìn về phía Sở Vân Hiên, nói: "Bất quá Sở công tử hẳn là có thể nhìn ra thành ý của tiểu nữ tử đi?"
"Ta thật không có ý định gi·ết Bạch Mặc, đó cũng không phải ý của ta, điều tra ra, đó là ngươi tự quyết định, đó là ân oán của ngươi và Linh kiếm phái, không liên quan gì đến ta cả."
Tô Điệp khẽ cười: "Đúng, nhưng tiểu nữ tử lo lắng Sở công tử có ân oán với hắn, bị hắn để ý tới, vậy thì thật phiền phức, coi như là mong muốn đơn phương vậy đi."
Sau đó, Tô Điệp nói: "Mới đầu, ta cho rằng Sở công tử là do nữ nhân kia phái tới tiếp cận ta, nhưng trải qua chuyện này, ta có thể xác định không phải, nếu như thật là vậy, ngươi cũng không cần tiếp tục ở lại đế đô."
"Nữ nhân nào?"
Sở Vân Hiên nhìn nàng một cái.
Tô Điệp nói: "Nói đúng ra, ta và nàng xem như là đối thủ không đội trời chung, người của kẻ địch, đương nhiên ta sẽ không khinh xuất tha thứ, ngươi nghĩ sao?"
"Vậy thì có thể hiểu được, bất quá thân phận của Tô Điệp cô nương, ta rất hiếu kỳ."
Tô Điệp nói: "Kỳ thật, Sở công tử đại khái có thể đoán được chút gì rồi."
"Có thể đoán được một chút."
Tô Điệp nói: "Tiên Miểu Lâu, kỳ thật chỉ là một phần trong sự phát triển thế lực của ta thôi, điều trọng yếu ngược lại cũng không quan trọng, chỉ là một cái vòng ngoài, chỉ là quan hệ của ta và Tiên Miểu Lâu lại rất sâu xa, vì vậy, ở góc độ của ta, Sở công tử vẫn nên hiểu cho."
"Cũng được, những thứ thừa đâu ta cũng không muốn tìm hiểu, chuyện của ngươi, cùng ta cũng không có mấy quan hệ, trước kia Hỗn Nguyên thạch, ta vẫn muốn cảm tạ Tô Điệp cô nương, chuyện này coi như chưa từng xảy ra."
Tô Điệp cười: "Ta có thể tin tưởng Sở công tử sao? Dù sao bây giờ Sở công tử đang nắm giữ thông tin rất quan trọng của tiểu nữ tử đó."
"Vậy thì xem Tô Điệp cô nương có tiếp tục gây khó dễ cho ta hay không."
"Vậy cũng không dám."
"Vậy cũng không nhất định."
"Nếu thật không được, chúng ta có thể đi sâu tìm hiểu một phen, như vậy thì có thể yên tâm sao?"
Sở Vân Hiên lắc đầu: "Càng không yên lòng."
Nói xong, Sở Vân Hiên quay người rời đi.
Tô Điệp mỉm cười nhìn bóng lưng Sở Vân Hiên rời đi. Bọn họ đều là người thông minh. Tô Điệp lại càng thông minh khó lường. Nàng sở dĩ bị lật kèo ở chỗ Sở Vân Hiên, thuần túy vì Sở Vân Hiên không thể dùng lẽ thường để đối đãi. Những lời đối thoại rất đơn giản này, kỳ thật đã đủ để hai bên yên tâm. Đương nhiên, cách làm yên tâm hơn chỉ có một, chính là người c·hết vĩnh viễn không có uy hiếp. Nhưng mà, Tô Điệp và Sở Vân Hiên đều có sự cân nhắc riêng. Tô Điệp cảm thấy, gi·ết Sở Vân Hiên có lẽ không có vấn đề. Nhưng Sở Vân Hiên thông minh như vậy, nếu hắn c·hết, thân phận của nàng nhất định sẽ bị bại lộ. Được không bù mất, không bằng án binh bất động. Đối với Sở Vân Hiên mà nói càng đơn giản hơn. Cái này Tô Điệp không bàn đến thế lực sau lưng nàng, chính thực lực của bản thân nàng đều là thứ trước mắt Sở Vân Hiên không thể với tới. Hắn chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.......
"Thật bí ẩn."
Sở Vân Hiên cảm khái một tiếng về việc Tô Điệp này không đơn giản. Ngẫm lại, một người phụ nữ đến từ tam trọng thiên, tứ trọng thiên, thậm chí khả năng còn không chỉ như vậy. Nàng đến nhất trọng thiên làm gì? Đến nhất trọng thiên phát triển thế lực của mình lại để làm gì? Có ý nghĩa gì đâu? Vì Linh Bảo xuất thế kia sao? Càng không thể. Nàng không cần phải đến đây phát triển thế lực của mình. Cho nên, trong đó càng có một loại thuyết pháp đặc biệt. Nhưng Sở Vân Hiên cũng không cần biết. Bất quá cũng coi như rất thoải mái. Đều không cần tự mình ra tay, nàng đã vô tình giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ gi·ết c·hết Bạch Mặc.
"Vậy bây giờ còn lại một nhiệm vụ duy nhất."
Sở Vân Hiên xoa cằm.
"Báo thù cho Diệp Tiêu."
Sở Vân Hiên cũng nên làm chuyện này.
Giờ phút này.
Diệp Gia.
Trong phòng Diệp Tiêu.
Trong phòng có kết giới bao phủ.
"Hô ——"
Hắn thở ra một hơi.
"Hỗn Nguyên thạch Sở huynh cho ta thật sự quá mấu chốt, hiện tại cảnh giới của ta cũng tăng vọt, sư tôn, hiện tại con có thể thử đi báo thù chưa?"
"Ngươi luôn có thể, nhưng việc ngươi cần làm không đơn giản như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận