Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 391: Đại cữu ca lần thứ hai khảo nghiệm

Chương 391: Anh cả vợ lần thứ hai khảo nghiệm
Sở Vân Hiên trước đó đã thông qua Giản Ảnh biết chuyện của anh cả vợ Tịch Thần Quang. Nhưng vẫn luôn chưa gặp. Không ngờ, lần đầu tiên gặp mặt lại nảy sinh hiểu lầm lớn đến vậy.
Đặt mình vào vị trí của anh cả vợ thì có vẻ cũng không thành vấn đề. Anh ta lo lắng em gái mình gặp phải gã đàn ông tồi tệ. Rồi nhờ Tô Phỉ đến thăm dò Sở Vân Hiên. Thử qua thử lại, đi ăn cơm, xem phim, đến khách sạn. Tịch Thần Quang sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng phải nên vì em gái mà đòi lại công bằng sao?
Nhưng mà, mục đích ban đầu của Sở Vân Hiên là để Tô Phỉ nếm mùi đời mà thôi. Chứ không làm gì hết! Chỉ đánh bài. Thắng tiền của nàng.
“Cái này phải làm sao đây?” Sở Vân Hiên hỏi.
Tịch Sơ Tuyết nói: “Ta đi nói với anh ta một tiếng, không có vấn đề gì.”
“Ta cũng đi cùng nhé.” Sở Vân Hiên nói.
“Trước không được đâu, không có chuyện gì đâu, ngày mai ta sẽ kéo anh ta đến xin lỗi ngươi.” Tịch Sơ Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Đừng đừng đừng, hiểu lầm thôi, cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
“Đinh… Chúc mừng ngươi hoàn thành lựa chọn ba, để Tô Phỉ nếm mùi đời, nhận được phần thưởng: 【Toàn thuộc tính cường độ vĩnh viễn tăng 10%, độ thuần thục sáng tạo quy tắc tăng 50%】.”
Đêm khuya.
Tịch Sơ Tuyết đi đến nơi giam giữ Tịch Thần Quang và Tô Phỉ.
Tịch Thần Quang và Tô Phỉ chắc chắn sẽ khai thật tình thôi. Tuy là trò tiên nhảy, nhưng nguyên nhân chính cũng chỉ là hiểu lầm. Cộng thêm Tịch Sơ Tuyết đến nói một tiếng. Cũng không lập hồ sơ gì, chỉ cảnh cáo hai tiếng rồi thả hai người ra.
“Chuyện này là sao chứ, lợi lộc chẳng thấy đâu, ta mẹ nó thua hơn trăm vạn! Tịch Thần Quang, ngươi phải chịu trách nhiệm, đây là tai nạn lao động, là vì giúp ngươi mà ta mới bị tổn thất.” Tô Phỉ mạch lạc nói.
“Ta thật sự là phục ngươi luôn.” Tịch Thần Quang xoa trán nói.
Tô Phỉ: “Ta mới là thực sự phục ngươi đó, nếu ngươi mang điện thoại bên người, ta báo cáo tình hình kịp thời thì còn có chuyện này không? Em gái ngươi có phải cũng không biết rồi không.”
“Khụ khụ, em gái à, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.” Tịch Thần Quang cười xuề xòa tiến đến bên Tịch Sơ Tuyết nói.
Tịch Sơ Tuyết thản nhiên nói: “Ta thấy không cần thiết đâu, ta cũng không phải người ngu, người ta chọn làm bạn trai chắc chắn không có vấn đề gì rồi.”
Tô Phỉ vươn vai nói: “Anh trai cô, chậc chậc chậc, cuồng em gái, không thèm làm nhiều đánh giá.”
Tịch Thần Quang vội nói: “Nói bậy, ta là quan tâm em gái mà, em gái ta hẹn hò, tìm bạn trai, ta phải thay em gái thăm dò xem nhân phẩm của tên bạn trai kia thế nào, rất hợp lý mà?”
“Vậy bây giờ ngươi thấy sao?” Tô Phỉ hỏi.
“Ta cứ có cảm giác bị hắn cho……” Tịch Thần Quang liếc nhìn Tịch Sơ Tuyết, vội vàng đổi lời nói: “Nhìn trước mắt thì là hiểu lầm, cảm thấy cũng không tệ, đến cả dụ hoặc của Tô Phỉ mà cũng chống cự được, ừm, không tệ không tệ, em gái à, chọn được một bạn trai tốt rồi đó.”
“Ngươi không được làm chuyện kiểu như vậy nữa.” Tịch Sơ Tuyết nói.
“An tâm an tâm, ha ha ha, sẽ không, sẽ không.”
Tô Phỉ chớp đôi mắt đẹp hỏi: “Vậy nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành rồi đúng không?”
“Ngươi hoàn thành cái gì?” Tịch Thần Quang nghiến răng hỏi.
“Mục đích ban đầu ngươi nhờ ta làm đó, chẳng phải là muốn xem Sở Vân Hiên là người thế nào sao? Bây giờ đã thấy rõ chưa? Đồ vật nên cho ta rồi chứ?”
Tịch Thần Quang gật đầu: “Mau đưa cho ngươi đây.”
“Cảm ơn nha, công cô nương ta đã tốn nhiều tâm huyết vậy mà.”
Khóe miệng Tịch Thần Quang giật giật.
“Chị Tô Phỉ, chị đừng có hùa theo anh ta.” Tịch Sơ Tuyết nói.
“Ây da, tại vì anh trai cô quá bướng bỉnh thôi.” Tô Phỉ cười nói.
Tịch Sơ Tuyết nói tiếp: “Anh, ngày mai em dẫn anh đi gặp Sở Vân Hiên nói xin lỗi.”
Tịch Thần Quang vẻ mặt khổ sở: “Thôi đi? Dù gì ta cũng là trưởng bối, không cần thiết đâu?”
Rồi Tịch Thần Quang nhìn thấy trên mặt Tịch Sơ Tuyết đã lộ vẻ không vui, lập tức nói: “Xin lỗi! Nhất định phải xin lỗi! Tô Phỉ, ngươi cũng phải đi cùng.”
Khóe miệng Tô Phỉ hơi nhếch: “Ta không có vấn đề gì.”
“Anh, nếu anh còn thử thách Sở Vân Hiên nữa, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa.” Tịch Sơ Tuyết nói một câu.
Tịch Thần Quang vội vàng nói: “Ta thề, tuyệt đối không có lần sau! Ta còn mà thăm dò khảo nghiệm Sở Vân Hiên, thì cả đời này em gái đừng để ý đến ta nữa!”
Tịch Sơ Tuyết đã về đến nhà. Vốn muốn để Tịch Thần Quang và Tô Phỉ ở lại nhà nghỉ ngơi. Nhưng hai người đều từ chối.
Đêm khuya trên đường phố.
Tịch Thần Quang mặc vest, tóc hơi rối châm một điếu thuốc: “Các thứ ta về đưa cho ngươi.”
“Được.”
Tịch Thần Quang sau đó nhìn Tô Phỉ, hỏi: “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, ngươi thấy Sở Vân Hiên kia thật thà vậy sao? Ta cứ cảm thấy với một người như trước kia thì bây giờ có thể thay đổi lớn vậy sao?”
“Vậy bây giờ làm sao đây? Ta như vậy mà hắn còn có thể ngồi trong lòng mà không loạn, đưa đến khách sạn cũng chỉ để thắng tiền của ta, dựa! Tên cẩu tặc này! Nghĩ đến đây là ta lại tức.” Tô Phỉ nghiến răng kèn kẹt.
“Có phải ngươi lộ sơ hở ở đâu rồi không?” Tịch Thần Quang hỏi.
Tô Phỉ nhún vai: “Không thể nào? Uy, ngươi còn muốn làm gì nữa? Coi chừng em gái ngươi giận ngươi đó.”
“Không được, ta cảm thấy vẫn phải cần thiết sắp xếp thêm một lần khảo nghiệm nữa.”
“Ngươi có thể hay không trước tiên đền cho ta số tiền ta bị Sở Vân Hiên lừa? Tiền trong nhà ta quản chặt, đó là số tiền ta tích cóp bấy lâu đó.” Tô Phỉ lẩm bẩm một tiếng.
“Cũng không phải lỗi của ta.” Tịch Thần Quang nói.
Tô Phỉ:!!!
……
Ngày hôm sau.
Tịch Sơ Tuyết dẫn theo Tịch Thần Quang và cả Tô Phỉ đến nhà Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên từ trước đã biết anh cả vợ muốn đến nên ở nhà tiếp đón chu đáo.
Tùng tùng tùng ——
Tiếng gõ cửa phòng.
Sở Vân Hiên ra mở cửa.
“Ha ha ha, Vân Hiên, chào ngươi, chào ngươi.”
Trước mặt Tịch Sơ Tuyết, Tịch Thần Quang lộ ra vẻ nhiệt tình quá mức. Anh ta chủ động tiến lên cười ôm lấy Sở Vân Hiên.
“Anh cả vợ, hiểu lầm hôm trước, vào nhanh vào nhanh, cô Tô, lần này chắc không cần giở trò nữa chứ?”
Tô Phỉ cười duyên dáng: “Lần này có thể mở rộng tấm lòng.”
Tịch Thần Quang khoác vai Sở Vân Hiên, sau đó nói: “Chuyện tối hôm qua, ngươi đừng để bụng nhé, ta là anh trai, nghe nói em gái mình yêu đương nên muốn thử xem người nhà trai thế nào, mong ngươi thông cảm.”
“Anh cả vợ khách sáo quá, tùy tiện thử thách, đó là quyền của anh mà.” Sở Vân Hiên cười nói.
Tịch Thần Quang nghe vậy vẫn là rất hưởng thụ. Rồi anh ta liếc nhìn Tịch Sơ Tuyết, vội nói: “Thì cũng không phải, dù sao ta vẫn rất tin vào mắt nhìn của em gái mình, khảo nghiệm thừa thãi có hơi không cần thiết thật.”
“Không sao, nhanh ngồi nhanh ngồi.”
Sở Vân Hiên cũng cười ha hả nói.
“Các ngươi... Ở gần vậy à.” Tịch Thần Quang gượng gạo nói.
Trời ơi! Gần quá rồi! Không được a! Làm gì cũng tiện hết! Anh ta phải nghĩ cách sắp xếp cho em gái mình ra xa một chút.
Tịch Sơ Tuyết giải thích: “Đây là tổ trưởng Thượng Quan sắp xếp chỗ ở cho bọn em.”
“Ừm, tốt lắm, tốt lắm, ai? Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Đi đi đi, ta mời mọi người đi ăn cơm.” Tịch Thần Quang nói.
“Anh cả vợ, ở đây cái gì cũng là ta mời hết mà.”
Tịch Thần Quang vỗ vai Sở Vân Hiên, nói: “Ừm, cũng phải.”
Nói xong, anh ta liếc nhìn Tịch Sơ Tuyết, tiếp đó vội nói: “Không, trên lý thuyết thì là ngươi mời, nhưng mà vì hiểu lầm tối qua, nên bây giờ nhất định phải để ta mời, không được tranh giành với ta, bằng không thì là không nể mặt ta.”
“Cái này... Cũng được.” Sở Vân Hiên gật đầu.
Tối qua Tịch Thần Quang đã cùng Tô Phỉ bàn xong đối sách! Tiếp theo, anh ta tính lại khảo nghiệm Sở Vân Hiên thêm một lần! Không tin là Sở Vân Hiên này còn có thể qua được cửa ải của anh ta?
Còn về em gái bên kia... Anh đã hứa với nàng là sẽ không khảo nghiệm Sở Vân Hiên nữa.
Nhưng mà... Anh cũng là vì tốt cho em gái mà thôi. Chỉ cần Tịch Sơ Tuyết không biết thì là được mà?( Quyển sách này thuộc thể loại trang phục chiến đấu bức + đời thường, đan xen lẫn nhau, xem cũng không phiền, đời thường thì cố gắng viết có ý chút a, nếu viết không được hay lắm, mọi người thông cảm chút nhé, sau này sẽ cố gắng hơn, có thể tặng quà nhỏ miễn phí cho tác giả, mọi người có thể ủng hộ nhé, yêu yêu yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận