Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 559: Trúng kế

Chương 559: Trúng kế Sở Vân Hiên tiếp tục đi vào bên trong.
“A, bên này là biển à.”
Cuối thôn là biển cả. Có rất nhiều ngư dân. Nhưng bây giờ lại không có ai ra khơi đánh cá, vì không đúng mùa.
Sở Vân Hiên dạo qua một vòng, không phát hiện chỗ nào kỳ quái.
“Nếu như ta là người của Thiên Dương Giáo giấu ở trong thôn này, ta sẽ đi chỗ nào đây?”
Sở Vân Hiên vuốt cằm.
Chủ yếu là trong thôn, người làng đều rất quen thuộc. Ngươi không thể giết người nhà nào đó, rồi tự mình vào ở chứ? Như vậy rất dễ bị lộ.
Sở Vân Hiên lại đi ra con phố khác một chuyến.
“Khuy Linh đồng tử.”
Dưới Khuy Linh đồng tử, mấy lão nhân kia xác thực không có vấn đề. Không có cảnh giới gì, chỉ là người bình thường.
Nhưng Sở Vân Hiên lại không thể hung hăng đi lung tung trong thôn. Người của Thiên Dương Giáo chắc chắn rất cẩn thận. Bọn hắn mà thấy không ổn, nhất định sẽ chú ý Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên ngồi xuống cạnh mấy ông lão.
“Cậu trai lạ mặt à, người nhà ai thế?”
Một ông lão hỏi.
“Ta tới thăm người thân nhưng không quen lắm, có chút việc muốn nhờ giúp mà tìm không ra.”
“Người nào vậy?”
“Vương Hải Phong.”
Sở Vân Hiên đã tìm hiểu qua, 80% người ở thôn này đều họ Vương. Nên hắn tùy tiện bịa ra cái tên.
“Ôi, có phải cháu nhầm thôn không? Có ai như vậy đâu?”
“Thật sự là không nhớ rõ.”
“Không biết.”
Sở Vân Hiên: “Hình như là mới chuyển tới không lâu.”
“Vậy người đó phải có nhà mới xây ở trong thôn, gần đây có ai mới chuyển đến à?”
“Chẳng phải nhà Vương Khải Xuyên mới xây cái nhà ba tầng sao?”
“A, đúng đúng đúng, thời này thì cũng có mấy người trong thôn đi xa rồi trở về thôi, một thời gian trước, đúng là có, không phải tên Vương Hải Phong, mà là Vương Khải Xuyên, người trước đây trong thôn, sau đi làm ăn lớn, đi mấy chục năm, mới đây mang cả nhà già trẻ về dưỡng lão, bảo là trong thôn thanh tịnh, bên ngoài làm võ giả quá nguy hiểm.”
“Ta thấy là do ra ngoài không làm nên trò trống gì, sợ mất mặt nên kiếm cớ thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng Vương Khải Xuyên hơn 80 tuổi rồi, người cùng lứa chết thì chết, đi thì đi cả rồi.”
“Chúng ta cũng sắp tới rồi.”
“……”
“Bên nào vậy?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Ừ, phía sau trường học một dặm.”
“Được rồi, ta đi xem.”
Sở Vân Hiên sau đó đi qua mấy con hẻm, đến gần chỗ cần đến.
Nhìn cũng không phải là nhà lầu đặc biệt hào nhoáng.
Nhưng xác thực là có ba tầng.
Còn có một cái sân.
Cửa còn đỗ một chiếc xe hơi không đắt lắm.
Trong sân còn phơi một chút quần áo.
Nhìn qua không có gì vấn đề.
Nhưng mà......
“Khuy Linh đồng tử!”
Dưới Khuy Linh đồng tử của Sở Vân Hiên, hắn có thể thấy trong căn nhà nhỏ kia có dao động linh lực. Dao động rất nhỏ. Cũng không phải là linh lực từ bên ngoài, mà là từ bên trong truyền ra.
Cửa sổ đều dùng rèm che kín.
Một người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc bước ra, lái xe rời đi.
Mà Sở Vân Hiên đã dùng Khuy Linh đồng tử nhìn hắn. Lại có cảnh giới Lĩnh vực Tam Tinh.
Vậy thì xác thực không ổn.
Chính là chỗ này.
Nhưng tình hình cụ thể bên trong thế nào, Sở Vân Hiên thật sự không rõ.
“Như vậy thì có tính là hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
Sở Vân Hiên nhíu mày.
Vẫn chưa tính.
Phải hoàn toàn xác định những người này là người của Thiên Dương Giáo mới được.
Nhưng hắn lại không thể đánh rắn động cỏ.
Cho nên, hắn có thể làm chính là đuổi theo người kia đang lái xe đi.
Trên xe.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc, gọi điện thoại.
“Giáo chủ, ta đi rồi người ta không phát hiện, nhưng theo như ngài nói, vì không đánh rắn động cỏ, khả năng cao hắn sẽ lén theo ta, thuộc hạ không có cách nào khóa vị trí của hắn.”
Âm thanh của Tống Thư Hằng truyền đến: “Không cần, ngươi cứ đi đi, ta sẽ gửi cho ngươi một vị trí, dẫn hắn đến đó.”
“Vâng.”
Một bên khác.
Tống Thư Hằng cũng đang mau chóng chuẩn bị.
“Sở Vân Hiên à Sở Vân Hiên! Ngươi nghĩ lão tử không biết gì sao? Ngươi thật sự nghĩ nhất cử nhất động của ngươi, không có ai để ý sao? Nực cười!”
Tống Thư Hằng lộ ra một nụ cười lạnh.
Dù Thiên Dương Giáo có động tĩnh rất lớn trong khoảng thời gian này. Nhưng hắn vẫn luôn không ngừng chú ý đến nhất cử nhất động của Sở Vân Hiên.
Người của hắn nhìn thấy Sở Vân Hiên đi đến Thần Thủ Sử công hội ở Thánh Đô.
Rồi lại thấy Sở Vân Hiên đi đến một khu dân cư.
Sau đó, Sở Vân Hiên liền không đi ra nữa.
Hoặc là dùng Không Gian để rời đi.
Hoặc là đã dịch dung.
Người của Tống Thư Hằng đã gửi ảnh chụp và video theo dõi cho hắn.
Tống Thư Hằng trải qua so sánh cực kỳ cẩn thận.
Hắn đã so sánh ra một người. Người này, tuy tướng mạo, quần áo, giày đều đã thay đổi!
Nhưng điện thoại di động của hắn không đổi! Điện thoại cùng loại có thể có rất nhiều người dùng. Có thể, ốp điện thoại cũng không hề thay đổi!
Cho nên, Tống Thư Hằng trực tiếp xác định người kia chính là Sở Vân Hiên.
Lại thêm việc Sở Vân Hiên đi đến trong thôn. Tống Thư Hằng xác định nhiệm vụ của Sở Vân Hiên là điều tra cứ điểm này của bọn hắn trong thôn.
Vậy nên, Tống Thư Hằng bắt đầu hành động nhắm vào Sở Vân Hiên.
Hắn không giết Sở Vân Hiên. Bởi vì Tống Thư Hằng biết, hắn có khả năng cao là không giết được Sở Vân Hiên. Dù có sự trợ giúp của Thiên Đạo Cảnh, hắn cũng cảm thấy không giết được Sở Vân Hiên.
Vậy nên, hắn có biện pháp khác.
Xe dừng ở một thị trấn bên cạnh.
Người đàn ông xuống xe, rồi đi dạo chợ bán thức ăn.
“Đi dạo chợ bán thức ăn?”
Sở Vân Hiên ngớ người một chút.
Khi Sở Vân Hiên đi theo vào chợ bán thức ăn.
Hắn nhíu mày.
Không ổn.
Trong chợ, mọi thứ trông rất bình thường. Có rất nhiều người đến mua thức ăn.
Nhưng những người bán hàng không ổn.
Dưới Khuy Linh đồng tử, mấy người bán hàng này vậy mà tất cả đều có tu vi. Ít thì Pháp Tắc Cảnh, nhiều thì Thiên Tôn Cảnh!
Cái chợ này chẳng lẽ là một cứ điểm khác của Thiên Dương Giáo?
Sở Vân Hiên thản nhiên bước vào.
Đợi khi Sở Vân Hiên đi đến chính giữa thì tất cả những người “bán hàng” đồng loạt lấy ra một viên tinh thạch, bóp nát nó.
Trong chốc lát, một Lục Mang Tinh Trận nở rộ quanh Sở Vân Hiên. Bao gồm cả những dân chúng đến mua thức ăn cũng bị giam trong đó.
Sở Vân Hiên nhíu mày. Mọi người đều hoảng hốt. Bọn họ chỉ là dân thường. Chuyện giữa võ giả, tại sao lại can thiệp đến bọn họ?
Sở Vân Hiên phản ứng rất nhanh, tuyệt linh chi thủ trực tiếp chạm vào trận pháp, muốn che đậy trận pháp lại.
Nhưng, Tống Thư Hằng còn phản ứng nhanh hơn. Hắn biết Sở Vân Hiên có tuyệt linh chi thủ. Nên ngay khi trận pháp lộ ra. Hắn đã kích hoạt trận pháp.
Trong trận pháp, Sở Vân Hiên cùng hơn chục người dân, biến mất ngay trong chợ.
“Ha ha ha.”
Tống Thư Hằng ở một nơi không xa lộ ra một nụ cười lạnh.
“Sở Vân Hiên à Sở Vân Hiên, lần này, ngươi chắc chắn phải chết! Chỉ tiếc, ngươi có tuyệt linh chi thủ, ta không thể sớm làm nhục ngươi, nhưng cũng không sao, chỉ cần ngươi chết, tất cả đều không còn quan trọng!”
“Tội Ác Chi Đô, ngươi không có cách nào sống sót đi ra đâu, ha ha ha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận