Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 57: Đi lại ôn thần

Chương 57: Đi lại ôn thần
Sở Vân Hiên trực tiếp mắt trợn tròn.
Vận rủi hệ thống?
Hắn vừa mới còn đang tưởng nhớ đến Âu thần hệ thống không còn, mong muốn những hệ thống chiến lực khác để tiện cho hắn phát huy trong linh cảnh.
Nghìn tính vạn tính, không tính đến sẽ đến cái vận rủi hệ thống.
Đây không phải là lấy mạng của hắn sao?
【Vận rủi hệ thống】: Trong thời gian hệ thống tồn tại, những người bên cạnh ký chủ sẽ ngẫu nhiên, không định giờ gặp phải vận rủi lớn nhỏ. Mỗi khi có một người phát động vận rủi hệ thống, ký chủ có thể nhận được phần thưởng, phần thưởng liên quan đến mức độ vận rủi. Thời gian hệ thống còn lại: 6 ngày 23 giờ 59 phút 59 giây.
Sở Vân Hiên: “……”
Nhìn thấy giới thiệu hệ thống trong nháy mắt đó, Sở Vân Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Cái gọi là vận rủi hệ thống, hóa ra không phải chính hắn xui xẻo.
Mà là người đứng bên cạnh hắn, sẽ ngẫu nhiên xui xẻo.
Như vậy còn tốt, hắn có thể chấp nhận.
Tiếp đó, hắn lại liếc nhìn thời gian kéo dài.
Đến giờ đã mở nhiều hệ thống như vậy.
Hắn không bao giờ nghĩ đến, cái hệ thống này lại là hệ thống duy nhất kéo dài bảy ngày.
Vậy tại sao Âu thần hệ thống không thể kéo dài bảy ngày chứ?
Cái vận rủi hệ thống này có ích lợi gì trong linh cảnh? Ngược lại còn phải hại người bên cạnh.
"Vậy ta còn không thể ở trong nhà, nếu không Tiểu Nhã nhi chẳng phải sẽ xui xẻo?"
Sở Vân Hiên gọi: “Tiểu Nhã nhi, hai ngày này ta ra ngoài có chút việc.”
Két——
Lâm Nhã Nhi mở cửa phòng, ánh mắt nhìn Sở Vân Hiên.
“Gặp nguy hiểm sao?”
Sở Vân Hiên cười nói: “Cùng mấy muội muội chơi một chút.”
“Ừ, nhớ gửi tin nhắn cho ta.”
Sở Vân Hiên giơ ngón tay cái lên, sợ Lâm Nhã Nhi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vội vàng rời đi.......
“Đi đâu bây giờ?”
Trên đường đi, Sở Vân Hiên tính toán.
Bây giờ hắn chẳng khác nào một ôn thần di động.
Mặc dù là ngẫu nhiên gặp phải vận rủi, nhưng có người nào đó ở bên cạnh mình, vẫn luôn không xuất hiện sự cố.
Nhưng ai có thể đảm bảo?
"Trần Dương, Đường Hiểu Tam......”
Hai người này có thù với hắn.
Đi gây họa cho bọn họ đi.
“Này, Hiên ca.”
Phía sau, một âm thanh truyền đến.
Sở Vân Hiên quay đầu lại nhìn càng Khiêm Nhân đang đi tới.
Tên này, không phải là đến dâng đầu người chứ?
"Khụ khụ, trùng hợp thật." Sở Vân Hiên cười nói.
“Hắc hắc, chứng minh ta và Hiên ca có duyên phận, Hiên ca, chuyện linh cảnh anh biết chưa?”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Ừm.”
“Vậy anh có đi không?”
“Đi chứ.”
Càng Khiêm Nhân: “Tôi cũng đi, với người có thiên phú vô dụng như võ giả chúng ta, có lẽ đây là cơ duyên lớn.”
“Nhưng cũng đồng nghĩa với nguy hiểm.”
Càng Khiêm Nhân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, sợ cái này sợ cái kia thì cả đời cũng không làm nên trò trống gì được.”
Sở Vân Hiên gật đầu, ánh mắt nhìn bốn phía.
"Nhiều người quá."
"Đúng vậy, linh cảnh hiện thế, người từ các thành phố lớn đều đổ về." Càng Khiêm Nhân nói.
Vù vù ——
Một chiếc xe máy từ bên cạnh bọn họ lao vụt qua nhanh như tên bắn.
Một người ngồi sau xe, thừa lúc sơ hở, đã nhanh tay móc chiếc ví tiền trong túi áo khoác của Sở Vân Hiên.
“Mẹ kiếp!”
Càng Khiêm Nhân thấy cảnh này thì nổi nóng.
"Đám đua xe sao băng? Dám cướp ví của Hiên ca ta!"
Sở Vân Hiên vừa muốn nói gì, Càng Khiêm Nhân đã nói: “Hiên ca yên tâm, cứ để cho tôi lo!”
Sau đó, Càng Khiêm Nhân tăng tốc, xông lên phía trước.
Sở Vân Hiên sờ mũi.
Trong ví tiền này chỉ có mấy chục đồng tiền lẻ.
Không có thẻ, cũng không có chứng minh thư.
Ví tiền này còn là lúc lần đầu đăng ký Pinduoduo, chỉ với một đồng đã được miễn phí vận chuyển.
Thực ra cũng không cần phải đi cướp lại.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Sở Vân Hiên lo lắng.
Nhỡ Càng Khiêm Nhân bị vận rủi hệ thống nguyền rủa, hắn đi cướp lại tiền giúp mình.
Sau đó hai tên đua xe kia có khi còn mạnh hơn hắn, sơ sẩy đánh hắn bị thương hay giết chết thì sao?
Nếu vậy Sở Vân Hiên sẽ rất áy náy.
Một lát sau.
“Đinh... Vận rủi hệ thống khởi động, nhận được phần thưởng 【 Giá trị hệ thống +30000】.”
Sở Vân Hiên cau mày.
Chẳng lẽ thực sự có chuyện xảy ra với Càng Khiêm Nhân?
Lúc này, Càng Khiêm Nhân cười hì hì đi tới.
Lúc này Sở Vân Hiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hiên ca, của anh.”
Càng Khiêm Nhân ném ví tiền vào tay Sở Vân Hiên.
“Thật sự cướp về rồi?”
Sở Vân Hiên cười nhận lấy ví tiền.
Ủa? Sao phồng lên vậy?
Hắn mở ví tiền ra xem.
Bên trong ít nhất phải có ba nghìn đồng!
Không đúng.
Ví tiền của mình vừa nãy chỉ có mấy chục đồng tiền tiêu vặt.
Càng Khiêm Nhân mặt tự hào nói: "Đương nhiên rồi, tôi đạp một cước làm bọn chúng ngã xe, sau đó chúng đã bắt đầu xin tha, liền vội vàng trả lại ví tiền cho tôi.”
“Nhưng tôi nhìn một chút, trong ví tiền chỉ có mấy chục đồng tiền nhàu nát, bọn chúng còn cãi rất nhiều, nói ví tiền vốn chỉ có chút tiền thế thôi, tôi nhổ vào! Hiên ca đường đường là một đại gia, trong ví tiền chỉ có mấy chục đồng sao? Rõ ràng là chúng giấu tiền trong người rồi.”
Khóe miệng Sở Vân Hiên giật giật.
“Sau đó thì sao?” Sở Vân Hiên hỏi.
Càng Khiêm Nhân cười nói: “Sau đó tôi đánh cho bọn chúng một trận, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, bọn chúng mới lôi mấy nghìn ra cho tôi.”
Sở Vân Hiên: “……”
Nghiệp chướng mà.
Hóa ra mục tiêu thụ hại đầu tiên của vận rủi hệ thống là đám đua xe.
Sở Vân Hiên nhếch mép cười, vỗ vai hắn một cái: “Cảm ơn nhé.”
“Hắc hắc, chuyện nhỏ thôi mà, Hiên ca đi Thiên Hoa đại học sao?”
“Đi thôi.”
“Được rồi.”
Hai người vừa nói vừa đi về phía Thiên Hoa đại học.
Cùng lúc đó.
Trên sân thượng của một tòa cao ốc văn phòng gần đó.
Một bóng người vác súng ngắm, ống kính đang nhắm chuẩn vào Sở Vân Hiên.
“Tê —— Hô.”
Hắn hít một hơi, phun ra vòng khói.
Hôm qua ở chợ đen, tên Sở Vân Hiên này có vận may.
Đột nhiên gặp phải tên ngốc thay hắn đỡ đạn.
Nếu không thì Sở Vân Hiên đã nát đầu rồi.
Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, gia nhập vào Sát Minh.
Bất quá cũng không quan trọng.
Bây giờ cũng như nhau thôi.
Hắn cảm nhận hướng gió, tốc độ gió, nhắm chuẩn đầu của Sở Vân Hiên.
"Đi chết đi."
Người đàn ông bóp cò.
Phanh ——
Nòng súng nổ tung.
“A ——”
Hắn ôm lấy tai phải bị mảnh nòng súng nổ bắn vỡ, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đinh… Vận rủi hệ thống khởi động, nhận được phần thưởng: 【 Điểm thuộc tính +30】.”
Sở Vân Hiên gãi đầu, nhìn xung quanh xem ai xui xẻo vậy.
Nhưng lại không nhìn thấy ai cả.......
Thiên Hoa đại học.
Bởi vì sự xuất hiện của linh cảnh, từ hôm nay trở đi, Thiên Hoa đại học sẽ không có lớp học.
Hôm nay, mọi người thảo luận nhiều nhất về vấn đề có đi linh cảnh hay không.
Sinh viên có đi linh cảnh hay không là quyền tự do của họ.
Họ có quyền hướng đến linh cảnh để trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng, tương tự, họ phải gánh chịu nguy cơ bỏ mạng ở bên trong.
Học viện không ủng hộ học sinh cấp cao trở xuống tiến vào linh cảnh.
Bao gồm cả phụ huynh của họ cũng không đồng ý.
Bình thường bọn họ cũng không dám.
“Này.”
Giang Ảnh chào hỏi và tiến đến bên cạnh Sở Vân Hiên.
“Giang Ảnh học tỷ.” Càng Khiêm Nhân gọi một tiếng.
Giang Ảnh gật đầu, sau đó nhìn Sở Vân Hiên hỏi: "Cậu có đi linh cảnh không?"
“Có đi chứ.” Sở Vân Hiên gật đầu.
“Vừa hay, đến lúc đó chúng ta theo viện trưởng trường Thiên Hoa đi cùng, sẽ an toàn hơn một chút.”
"Ừ, đi thôi."
Cách đó không xa.
Đôi mắt Tống Thư Hằng hơi ngưng lại.
Hắn vừa định đi chào Giang Ảnh.
Không ngờ lại trơ mắt nhìn Giang Ảnh đi đến bên người Sở Vân Hiên.
“Đáng chết!”
Tống Thư Hằng nghiến răng.
Một cô bé thẹn thùng đi tới: "Tống học trưởng, anh có thể cho em xin cách liên lạc không?"
Tống Thư Hằng quay sang nhìn cô, ngay lập tức lộ ra nụ cười tiêu chuẩn thường thấy của mình.
“Được.” Tống Thư Hằng hơi gật đầu.
“Cảm ơn anh, anh đẹp trai quá đi, hơn nữa anh tốt bụng lắm luôn, em cảm thấy anh thực sự xứng đáng với danh hiệu giáo thảo thứ hai của trường, thậm chí em thấy Thẩm Thiên Quân còn không đẹp trai bằng anh.”
Cô bé mặt đầy thành thật nói.
Tống Thư Hằng: “……”
Mẹ nó!
Hắn vẫn hơi cười gật đầu: “Cảm ơn.”
Tiếp đó, Tống Thư Hằng liếc mắt nhìn Sở Vân Hiên đang ở cách đó không xa rồi đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận