Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 152: Không có khả năng! Nàng thế nhưng là tịch sơ tuyết a

Chương 152: Không có khả năng! Nàng thế nhưng là Tịch Sơ Tuyết a
Núp trong bóng tối hai cô nàng người choáng váng.
A?
Bọn hắn thế này liền......Tay nắm tay rồi?
A?
Sau khi các nàng đi.
Giang Ảnh cùng Tiêu Thất Nguyệt cũng đi ra.
Mặt mày ngơ ngác.
Giang Ảnh tủi thân hít mũi một cái.
Nàng sang đây xem Sở Vân Hiên bị chê cười.
Không phải tới làm hề đó a.
"Tình huống thế nào vậy? Chuyện này làm sao có thể?"
Tiêu Thất Nguyệt khó hiểu lầm bầm một tiếng.
Đó là Tịch Sơ Tuyết đó!
Huống hồ, Tịch Sơ Tuyết bây giờ trong lòng, cũng là người nam sinh vì nàng mà c·hết kia.
Nàng đây liền đầu hàng ôm ấp?
Đây liền tay nắm tay rời đi?
"Ai ai ai, mỹ nữ." Giang Ảnh gọi cô phục vụ viên lại, hỏi: "Vừa nãy Sở Vân Hiên đưa cho cô ấy cái gì vậy?"
"Một sợi dây chuyền." Cô phục vụ viên trả lời.
"Ta biết, loại dây chuyền gì?"
"Ừm... Một sợi nạm một viên ngọc bích rất lớn, bất quá có chút kỳ lạ, nhìn có vẻ cũ nát, giống như bị dãi dầu sương gió rất lâu rồi, cũng không biết vì sao Tịch Sơ Tuyết tiểu thư lại xúc động như vậy."
Giang Ảnh: "......"
Nàng đứng hình tại chỗ.
"Ngươi biết không?"
Tiêu Thất Nguyệt tò mò hỏi.
"Biết." Giang Ảnh gật đầu.
Giờ nàng mới hiểu vì sao Tịch Sơ Tuyết lại có phản ứng lớn như vậy.
Sợi dây chuyền này, có thể nói là bằng nửa m·ạ·n·g của Tịch Sơ Tuyết cũng không quá đáng.
Chấp niệm lớn nhất của nàng, chính là sợi dây chuyền này.
Là bạn thân từ nhỏ của Tịch Sơ Tuyết, Giang Ảnh rất rõ.
Dây chuyền là di vật duy nhất bà nội Tịch Sơ Tuyết để lại cho nàng.
Là quà sinh nhật mười tuổi của nàng, do bà nội tặng.
Mà Tịch Sơ Tuyết, có thể nói từ nhỏ đến lớn cũng do bà nội nuôi dưỡng.
Nàng với bà nội có một tình cảm đặc biệt sâu đậm.
Bà nội nàng lúc đó có tu vi cao nhất trong nhà.
Tại quê nhà, gặp một Yêu Thần đích thân dẫn đội tập kích.
Bà nội Tịch Sơ Tuyết vào năm nàng mười một tuổi, để yểm hộ nàng và người nhà rút lui, đã c·hết dưới tay một Yêu Hoàng thuộc hạ Yêu Thần đó.
Cũng từ sau sự kiện kia, tính tình Tịch Sơ Tuyết thay đổi hoàn toàn.
Trở nên không hay nói cười tùy tiện.
Trở nên lạnh lùng, trở thành cái gọi là băng sơn.
Nàng một lòng chỉ nghĩ một việc, đó là tu luyện.
Để báo thù cho bà nội.
Rồi sau đó, nàng đến Thiên Hoa thành phố.
Vào hai năm trước, trong một lần gặp nguy hiểm ở yêu thú lĩnh vực, sợi dây chuyền bị Tịch Sơ Tuyết làm mất.
Nàng như p·h·át đ·i·ê·n tìm kiếm mấy tháng.
Giang Ảnh lúc đó cũng ở cùng nàng đi tìm.
Thế nhưng, yêu thú lĩnh vực rộng lớn như vậy, lại còn nhiều yêu thú.
Không khác gì mò kim đáy biển.
Cũng vì thế, dù nhận được rất nhiều lời mời từ các học phủ hàng đầu, thậm chí có cả mời từ Thánh Đô đại học, nàng cũng cự tuyệt, một mực ở lại Thiên Hoa thành phố.
Cũng vì nàng còn nghĩ đến có thể tìm thấy sợi dây chuyền bà nội để lại.
Tiêu Thất Nguyệt nghe Giang Ảnh giải thích, nàng há miệng nhỏ hơi ngạc nhiên.
Giang Ảnh tiếp tục nói: "Sợi dây chuyền này, ngoài là di vật của bà nội Tịch Sơ Tuyết, còn có linh lực bà nội nàng truyền vào, cảm nhận được những linh lực này, Tịch Sơ Tuyết dường như có thể cảm nhận được khí tức của bà nội."
Tiêu Thất Nguyệt nói: "Hiểu rồi, có nghĩa bà nội Tiểu Sơ Tuyết rất mạnh."
"Ừ, gần Thần Hoàng cảnh." Giang Ảnh gật đầu.
Tiêu Thất Nguyệt: "Thảo nào Tiểu Sơ Tuyết có phản ứng lớn như vậy, trời ơi, nàng hẳn phải xúc động c·hết mất, thảo nào thậm chí ngay cả người nam sinh vì nàng mà c·hết kia cũng bị nàng quên luôn."
"Đúng vậy." Giang Ảnh gật đầu.
"Cái tên Tiểu Hiên Hiên này, nàng tìm ở đâu ra vậy? Tiểu Ảnh Ảnh, có chuyện rồi nha, Tiểu Sơ Tuyết bị cảm động như thế..."
Con gái, vốn dĩ là động vật cảm tính.
Xúc động lớn như vậy, thật sự quá chí m·ạ·n·g.
"Bất quá, cảm động thì cảm động, không đến mức để nàng cảm động đến mức bị Tiểu Hiên Hiên cưa đổ chứ? Chắc không đến mức dù sao cái người vì nàng mà c·hết kia, vẫn chiếm vị trí cao tuyệt đối."
Giang Ảnh gật đầu: "Đúng thế, đi đi đi, đi xem bọn họ còn muốn làm gì."
Sở Vân Hiên cùng Tịch Sơ Tuyết tay nắm tay đi ra khỏi phòng ăn.
"Cảm ơn ngươi."
Tịch Sơ Tuyết nắm sợi dây chuyền, nhẹ giọng nói một câu.
"Không có gì."
"Nó đối với ta thật sự rất quan trọng."
"Vậy ta thì sao?" Sở Vân Hiên cười nhẹ hỏi.
Tịch Sơ Tuyết nhìn chăm chú vào Sở Vân Hiên, khẽ nói: "Cũng rất quan trọng."
Sở Vân Hiên cười cười, nói: "Đi thôi, xem phim."
"Ừm, nghe lời ngươi."
Trong rạp chiếu phim.
Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết ngồi đó.
Phim đang chiếu là một bộ tình cảm.
Tịch Sơ Tuyết tay phải nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, tay trái bị Sở Vân Hiên nắm lấy.
Giang Ảnh và Tiêu Thất Nguyệt, nhân lúc tối, lén lút ngồi vào hàng ghế sau bọn họ.
"Bọn họ đang nắm tay, bọn họ vẫn đang nắm tay." Giang Ảnh nhỏ giọng nhưng đầy k·í·c·h đ·ộ·n·g nói với Tiêu Thất Nguyệt.
"Thấy rồi, thấy rồi." Tiêu Thất Nguyệt khẽ đáp.
Tiêu Thất Nguyệt cũng có chút hoang mang đó.
Tiểu Sơ Tuyết không phải là sắp bị Tiểu Hiên Hiên cưa đổ đấy chứ?
Không thể nào!
Cảm động thì cảm động thôi.
Cái cơn xúc động này qua đi, lập tức sẽ khôi phục lý trí ngay.
Các nàng là con gái, các nàng không hiểu sao.
Sở Vân Hiên cho dù có tìm được sợi dây chuyền này, dựa theo những gì bọn nàng biết về Tịch Sơ Tuyết, so với chuyện người nam sinh kia đã cưu nàng rồi c·hết, gây xung kích đến Tịch Sơ Tuyết.
Bọn nàng rất rõ ràng.
Sao mà Sở Vân Hiên nhất định phải xếp sau người đó chứ.
Trong thời gian ngắn, không thể thay thế được.
Mà Sở Vân Hiên, lần này không còn chỉ dừng lại ở nắm tay nữa.
Vì đã mua cho Tịch Sơ Tuyết một bộ quần áo mới.
Nàng hiện tại đang mặc váy.
Hơn nữa không phải loại váy quá gối.
Sở Vân Hiên buông tay nàng ra, tay phải ôm eo Tịch Sơ Tuyết.
Cơ thể mềm mại của Tịch Sơ Tuyết run lên.
Nàng không có từ chối, cũng không nói gì.
Chỉ là lần nữa căng c·ứ·n·g người ở đó.
Theo Sở Vân Hiên nhẹ nhàng kéo nàng lại gần phía mình.
Tịch Sơ Tuyết thuận thế tựa vào n·g·ự·c Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên: !!!
Vô địch!
Hàng ghế sau.
Giang Ảnh cùng Tiêu Thất Nguyệt đứng phắt dậy.
"Oa kháo! Hắn ôm Tịch Sơ Tuyết, Tịch Sơ Tuyết còn tựa trong n·g·ự·c hắn!" Giang Ảnh ngơ ngác nói.
"Thấy rồi, bản tiên nữ thấy rồi."
"Không thể nào?"
Tiêu Thất Nguyệt: "Bản tiên nữ còn sốt ruột hơn ngươi đấy, hẳn sẽ không! Sẽ không, yên tâm! Chỉ là bây giờ Tiểu Sơ Tuyết bị hắn cảm động nên mới tương đối ngoan ngoãn theo hắn thôi."
"Ta còn sốt ruột hơn." Giang Ảnh mếu máo.
"Chắc chắn không có bản tiên nữ sốt ruột đâu, ngươi sốt ruột cái gì?"
Giang Ảnh tủi thân hít mũi một cái: "Đạo sư tiên nữ ngươi không hiểu."
Mà Sở Vân Hiên tay phải ôm Tịch Sơ Tuyết, người hơi nghiêng về phía trước, rồi lại hơi hướng về phía nàng, tay trái đặt lên đùi nàng.
Tịch Sơ Tuyết: "......"
Trong bóng tối, nàng khẽ c·ắ·n môi đỏ mọng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hàng mi dài khẽ run, biểu lộ sự bất an trong lòng.
Cảm nhận được Tịch Sơ Tuyết không phản kháng, Sở Vân Hiên được một tấc lại muốn tiến một thước.
Vị trí tay ngày càng cao hơn.
Đột nhiên, Tịch Sơ Tuyết giơ tay chặn lại.
"Đừng..."
Tịch Sơ Tuyết nhẹ nhàng nói một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận