Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 608: vô sỉ a!

Chương 608: Vô sỉ à!
Diệp Linh U ngơ ngác nhìn xung quanh nơi mình đang ở. Đây chẳng phải là... căn cứ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Điện ở bên ngoài khu an toàn sao? Chết tiệt! Yêu Phong đã lừa nàng rồi, dùng không gian trực tiếp đưa nàng đến đây.
"Ai nha."
Diệp Linh U theo bản năng tranh thủ thời gian muốn đứng lên, sau đó lén la lén lút rời khỏi nơi này.
"Này."
Giọng của Sở Vân Hiên từ phía sau lưng nàng truyền đến.
Diệp Linh U rùng mình một cái.
Sở Vân Hiên bước tới.
"Sao vậy? Muốn giở trò à?" Sở Vân Hiên cười tủm tỉm hỏi.
Diệp Linh U nhíu mày, giả ngơ nói: "Trò gì cơ?"
"Trước đó chúng ta đã cá cược rồi, bây giờ Minh Thần Điện đã bị ta tiêu diệt, đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi chứ?"
"Cái... Ta... Ta đi chuẩn bị một chút."
"Chuẩn bị gì?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Thì là... đi tắm rửa đúng không?"
Sở Vân Hiên nói: "Ta sẽ tạo cho ngươi một phòng tắm sang trọng ở đây."
Diệp Linh U: "..."
"Ta còn có chút chuyện."
"Chuyện quan trọng đến đâu cũng có thể trì hoãn chút."
Diệp Linh U: "Ta... hôm nay không tiện, thật không trùng hợp, cái kia tới rồi."
Sở Vân Hiên: "Thứ nhất, nếu ta nhớ không nhầm, khoảng thời gian trước ngươi có nói chuyện phiếm với ta, hình như ngươi không phải mấy ngày nay."
"Thứ hai, giả thiết coi như tới, hiện tại ta cũng có thể giúp ngươi ngừng."
Diệp Linh U: "..."
"Ta đi, ta đi, ta đi!"
Diệp Linh U nghiến răng rồi đi ra ngoài.
Sở Vân Hiên lộ ra vẻ đắc ý mưu kế thành công.
"Nhóc con."
Còn muốn chơi xỏ ta? Nằm mơ!
Đây là không gian nhỏ mà Sở Vân Hiên tạo ra trong căn cứ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Điện, về cơ bản chỉ thuộc về hắn và Diệp Linh U. Có pháp tắc sáng tạo, không gì không thể tạo ra.
Rào rào...
Diệp Linh U đang tắm rửa trong phòng tắm xa hoa kia. Sở Vân Hiên thì đã tắm xong từ lâu, mặc đồ ngủ, nằm ung dung trên chiếc giường lớn mềm mại đợi nàng.
Trong phòng tắm.
Diệp Linh U nhìn như đang tắm, thực tế nàng chỉ đang xả nước để đánh lừa thôi.
Nực cười!
Nàng không thể thật sự dâng mình như vậy chứ? Ngươi nói nếu nàng ở trong tình huống không tỉnh táo thì không còn cách nào khác, đúng không? Hiện tại nàng rất tỉnh táo. Trong lòng nàng làm sao có thể đồng ý tiến thêm bước này?
Dù trong lòng nàng hiểu rõ nàng và Sở Vân Hiên đã từng có chuyện như vậy. Nhưng vẫn không thể bước qua được.
"Dựa vào!"
Tên Sở Vân Hiên này quả thực là nghịch thiên. Loại chuyện này mà hắn cũng làm được?
Có phải thích Sở Vân Hiên không? Có lẽ là một chút.
Ân cứu mạng, thêm vào đó, Sở Vân Hiên quả thực có một kiểu đặc điểm hấp dẫn các cô gái. Vẻ ngoài đẹp trai khỏi bàn. Hắn trông thì không đứng đắn, kỳ thực rất trượng nghĩa. Đánh 150 trận thắng, chỉ vì đổi phù truyền âm để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Mà thiên phú cũng mạnh, thủ đoạn nghịch thiên. Khiến người ta không thể không bội phục.
Nhưng mà... Nàng là Diệp Linh U, là Thánh Nữ của Minh Giáo. Đạo bất đồng mà. Chuyện trước kia, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hơn nữa, Sở Vân Hiên chỉ là một thằng nhóc con. Nhỏ hơn nàng mấy tuổi.
Chẳng lẽ mình lại bị một thằng nhóc con nắm thóp?
"A?"
Rất khó chịu có được không.
"Không được! Tuyệt đối không được!"
Diệp Linh U đã đang nghĩ cách trốn đi. Nàng lấy ra một tấm phù triện không gian.
"Trượt."
Nhưng mà...
"Hả? Sao không dùng được?"
"Oa kháo! Tên Sở Vân Hiên này chẳng lẽ đã đoán trước được ý nghĩ của mình, nên đã sớm ngưng tụ các loại lực lượng không gian xung quanh đây rồi sao?"
"Xong rồi, xong rồi."
Giọng Sở Vân Hiên truyền đến: "Ngươi trốn không thoát đâu, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn tắm rửa xong, rồi ra đây."
Diệp Linh U: "..."
"A."
Diệp Linh U cắn răng.
"Không được!"
Trong lòng nàng tuyệt đối không thể nào thuyết phục chính mình được. Diệp Linh U cởi bỏ quần áo. Cả người ngâm vào bồn tắm lớn. Trong lúc tắm, nàng nghĩ đến phương pháp đối phó.
Hiện tại biện pháp duy nhất là gì? Sau khi đi ra ngoài, thừa dịp Sở Vân Hiên nổi lên sắc tâm, mất cảnh giác, liền đánh ngất hắn.
Sau đó, quay một đoạn video hắn bị mình đánh cho một trận, như vậy là xong chuyện.
Đúng rồi! Như vậy mình sẽ có thứ để uy hiếp Sở Vân Hiên.
"Nice a!"
"Cứ vô lại thôi."
Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, cùng một cô gái cá cược, thua cuộc cô gái liền phải dâng hiến?
Cứ vô lại thôi.
Nghĩ đến kế hoạch này, khóe miệng Diệp Linh U hơi nhếch lên. Không sai! Chắc chắn thành công.
Giọng Sở Vân Hiên lại vang lên: "Mấy bộ quần áo treo trên tường kia, ngươi tắm xong có thể chọn một bộ để mặc."
"Cái gì vậy?"
Diệp Linh U ướt sũng đi đến một phòng nhỏ khác trong phòng tắm. Nhìn những bộ quần áo ở bên trong, dù là gương mặt xinh đẹp của nàng cũng không khỏi đỏ lên.
"Mẹ nó! Đàn ông thật buồn nôn."
JK, OL, đồng phục học sinh, các loại tất đen trắng.
"Oát Tào!"
"Không phải chứ..."
Diệp Linh U cũng hiểu biết chút về mấy thứ này. Theo lẽ thường, những thứ này ít nhất phải là khi tình nhân thân quen rồi mới dùng tới đúng không? Cũng là từng bước một chứ? Sao tự nhiên lại thế này?
"A? Điên à?"
Đừng tưởng rằng có một hai lần rồi là muốn làm gì thì làm. Nàng, Diệp Linh U không có ấn tượng, vậy thì coi như không có gì cả.
"Đi!"
Kể từ đó, càng thêm củng cố quyết tâm muốn khiến kế hoạch của Sở Vân Hiên thất bại của Diệp Linh U.
"Ta không mặc." Diệp Linh U hô một tiếng.
Nàng cũng cố ý nói vậy. Nàng cho rằng, nếu quá nghe lời Sở Vân Hiên thì ngược lại sẽ khiến hắn nghi ngờ. Như vậy mới là biểu hiện bình thường. Sau đó, Diệp Linh U quấn khăn tắm dài đi ra.
Sở Vân Hiên nhìn thấy Diệp Linh U vừa tắm xong bước ra, không khỏi cảm thấy kích động.
Mỹ nữ bậc này.
Cảm giác không khí này.
"Thật căng."
"Tới đây, tới đây."
Sở Vân Hiên vỗ vỗ mép giường.
Diệp Linh U làm bộ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Hiên. Trong lòng nàng vẫn đang nghĩ làm sao để tìm cơ hội hoặc thời điểm nào thích hợp để ra tay với Sở Vân Hiên.
Nhưng vừa khi nàng vừa ngồi xuống, Sở Vân Hiên trực tiếp đạp nàng ngã xuống giường. Miệng rộng liền lập tức áp đến.
Hành động bất thình lình khiến Diệp Linh U cả người đều ngơ ngác.
"Không phải... ngươi..."
Diệp Linh U: "???"
Nàng theo bản năng bắt đầu phản kháng. Nhưng rất khó hiểu. Rõ ràng nàng là một võ giả Thiên Tôn cảnh. Cảnh giới của nàng thậm chí còn cao hơn Sở Vân Hiên một chút. Nhưng ở dưới tình huống này, nàng lại dường như quên mất mình là một võ giả. Cũng chỉ có thể dùng bản năng của thân thể để phản kháng.
Nhưng phản kháng càng lúc càng cảm thấy thân thể không còn chút sức lực nào. Thậm chí còn có chút ý nghĩ buông xuôi.
Dần dà, Diệp Linh U có vẻ đã hơi bỏ cuộc. Bởi vì... Cảm giác này, rất lạ lẫm, lại không hiểu sao có chút đặc biệt.
Hơn nữa, có thể vì vốn dĩ nàng và Sở Vân Hiên đã có hảo cảm. Lại thêm việc gặp nhau ở nơi này. Lại thêm nàng vốn tưởng là từng có chuyện với Sở Vân Hiên, dường như liền buông xuôi.
Cho đến khi cơn đau dữ dội truyền đến.
"Không phải... đau quá."
Diệp Linh U lúc đó mới hoàn toàn ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận