Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 15: Trong bệnh viện cá mè một lứa

Chương 15: Trong bệnh viện cá mè một lứa
Qua nhiều năm như vậy, Lâm Nhã Nhi cơ hồ chưa bao giờ cùng Sở Vân Hiên một mình ra ngoài đi dạo. Bởi vì Sở Vân Hiên không thích nàng. Đột nhiên, thái độ của Sở Vân Hiên đối với chính mình thay đổi 180 độ. Nàng không hiểu, nhưng mà rất vui vẻ. Lâm Nhã Nhi cũng là lần đầu tiên cảm nhận được Sở Vân Hiên rốt cuộc được con gái yêu thích đến cỡ nào.
Hai người cứ như vậy đi ở thiên Hoa đại học. Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được xung quanh rất nhiều nữ sinh đưa tới ánh mắt căm thù. Nàng cũng nhìn thấy những cô gái kia khi nhìn thấy Sở Vân Hiên ai nấy đều có bao nhiêu hưng phấn.
Đường Hiểu Tam cùng một nam sinh bên cạnh đi tới.
“Là Lâm Nhã Nhi học tỷ à?” Đường Hiểu Tam hỏi một tiếng.
“Ngươi là?”
“Đường Hiểu Tam, bạn của Thẩm thiếu.” Đường Hiểu Tam hơi cười nói.
“Nghe nói qua.” Lâm Nhã Nhi hơi gật đầu.
Sở Vân Hiên ngược lại đã nghĩ tới. Thẩm Thiên Quân này là người có thực lực đứng trong top 5 của thiên Hoa đại học. Cũng là cùng Tịch Tuyết Đầu Mùa mấy người được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp một lần của thiên Hoa thị. Đồng thời, Thẩm Thiên Quân là người theo đuổi số một của Lâm Nhã Nhi. Đường Hiểu Tam là một con chó săn của hắn. Nhờ vào thế của Thẩm Thiên Quân, cũng coi như là đang lên như diều gặp gió.
Đường Hiểu Tam có chút cảm thấy vinh hạnh. “Không ngờ Lâm Nhã Nhi học tỷ lại biết ta, bất quá... Lâm Nhã Nhi học tỷ, có thể cho ta mạo muội một chút không?”
“Ừ?”
Đường Hiểu Tam nhìn thẳng vào Sở Vân Hiên, sau đó giải thích: “Là như vậy, hôm qua Sở Vân Hiên lấy thân phận người ngoài trường, khiêu chiến lớp sơ cấp cùng trung cấp, nhưng ta xem như một thành viên của thiên Hoa đại học, khẳng định là có nghĩa vụ đòi lại danh dự cho thiên Hoa đại học.”
Đường Hiểu Tam sau đó cười nhìn Sở Vân Hiên, hỏi: “Không biết Sở Vân Hiên ngươi có dám nhận lời khiêu chiến của ta không?”
Sở Vân Hiên phóng thích Khuy Linh đồng tử.
[Tính danh: Đường Hiểu Tam, tuổi: 23, thuộc tính: Mộc, cảnh giới: Huyền Thể Cảnh Nhất Tinh.]
Sở Vân Hiên sau đó nói: “Nếu như ta nhớ không nhầm thì ngươi là người đứng cuối bảng trong lớp cao cấp của thiên Hoa đại học?”
Nghe được lời của Sở Vân Hiên, ánh mắt Đường Hiểu Tam hơi ngưng lại.
Tiếp đó hắn cười cười: “Thực sự thì thứ hạng không cao, bất quá đặt ở những đại học võ giả khác, vậy vẫn là rất đứng đầu.”
“Được rồi được rồi, ta hỏi ngươi có phải là người đứng cuối không, ngươi chỉ cần nói có hoặc không phải là được, đừng có nói cái gì mà thứ hạng không cao, người không biết còn tưởng rằng coi như không cao cũng không thấp chứ.” Sở Vân Hiên nói.
Lâm Nhã Nhi liếc nhìn Sở Vân Hiên, không nói gì.
“Ngươi!!” Đường Hiểu Tam chỉ vào Sở Vân Hiên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát hắn.
Những cô gái xung quanh khẽ há miệng: “Oa! Sở Vân Hiên đẹp trai quá! Hắn thật là khí phách, ta yêu chết mất!”
“Người ta bị hắn đẹp trai đến ngất ngây mất rồi......”
“Rất thích hắn, chỉ thích loại con trai này.”
“Xì, các ngươi mấy con đàn bà dung tục này, hiện tại hắn đúng là đang ra vẻ đó, chỉ cần Lâm Nhã Nhi học tỷ không ra tay, ngươi xem Đường Hiểu Tam sẽ dạy dỗ Sở Vân Hiên như thế nào.”
“Đúng vậy đó, giả bộ cái gì chứ? Trước mặt Huyền Thể cảnh còn bày trò? Thật sự cho rằng Đường Hiểu Tam là mấy người ở lớp sơ cấp cùng trung cấp à?”
“......”
“Ha! Luận về ra vẻ thì vẫn là ngươi chuyên nghiệp, đừng chỉ giỏi ba hoa chích chòe, vậy ngươi có dám nhận hay không?” Đường Hiểu Tam sau đó cười một tiếng nói.
“Nhận chứ, một kẻ vô dụng không có cả của quý còn đòi khiêu chiến, có gì mà không dám nhận?”
“Đinh... Thẻ nói thật đã sử dụng thành công, còn 2/3 lần.”
Đường Hiểu Tam con ngươi ngưng lại.
“Ngươi đừng quá càn rỡ!”
“Ta nói sai sao? Tiêu Vũ ngươi biết chứ?”
“Bạn gái trước của ta, sao vậy?”
“Nàng nói với ta, ngươi ấy à là một tên thái giám.” Sở Vân Hiên cười nói.
“Nàng nói xạo!” Nói được nửa câu, Đường Hiểu Tam nghiến răng nghiến lợi: “Hảo! Đây là ngươi ép ta!”
Nói xong, Đường Hiểu Tam nhìn về phía Lâm Nhã Nhi, nói: “Lâm Nhã Nhi học tỷ, chuyện này hy vọng ngươi đừng nhúng tay, ta sẽ biết nặng nhẹ.”
Sở Vân Hiên nhìn về phía Lâm Nhã Nhi đang có chút lo lắng, nói: “Chỉ là một tên thái giám thôi, đám dây leo Mộc thuộc tính này của hắn đoán chừng đều mềm oặt cả, cho dù là Huyền Thể cảnh cũng vô dụng thôi.”
“Đinh... Thẻ nói thật đã sử dụng thành công, còn 1/3 lần.”
“Ha ha ha ——” Nghe được lời của Sở Vân Hiên, những cô gái xung quanh đều bật cười.
“Ha! Lại thêm một người coi thường Mộc thuộc tính đúng không?” Đường Hiểu Tam hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy thì ngươi hãy nếm thử tuyệt chiêu của ta đi! Mộc chi quấn quanh!”
Sau đó, mấy chục dây leo cứng rắn trong nháy mắt chui ra, đồng loạt lao về phía Sở Vân Hiên.
“Ngươi còn không tránh?” Đường Hiểu Tam cười khẩy một tiếng.
Nhưng mà......
Một giây sau, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Mấy chục dây leo xông tới, khi đến gần Sở Vân Hiên thì ngay lập tức mềm oặt ra. Sau đó toàn bộ mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Đám người: ???
Đường Hiểu Tam: ???
“Này, các ngươi đứng lên đi chứ!” Đường Hiểu Tam thúc giục mộc chi quấn quanh.
Nhưng mấy chục dây leo chỉ mềm oặt ra đó, căn bản không thể nhấc lên nổi.
“Đứng lên đi! Tấn công đi chứ! Mộc chi quấn quanh! A!!” Đường Hiểu Tam lại lần nữa phóng thích linh lực thúc đẩy.
Dây leo vẫn là mềm oặt ở đó.
Thẻ nói thật có hiệu lực, dây leo của hắn tự nhiên mềm oặt.
Đám người: ???
“”“Phốc —— Ha ha ha ha! Má nó! Đúng là như vậy thật à?”
“Ha ha ha! Hóa ra võ giả Mộc thuộc tính cũng không ra gì, dây leo đều mềm oặt à? Ha ha ha, cười chết mất!”
“Ta còn tưởng Sở Vân Hiên nổ banh xác, hóa ra là thật à, ha ha ha!”
“Cười chết mất ha ha ha.”
“......”
“Đinh... Cảm nhận được 33 người khác phái vui vẻ, hệ thống giá trị +100000.”
“Ngươi!! Ngươi ngươi ngươi! Ngươi dùng tà thuật gì?” Đường Hiểu Tam chỉ vào Sở Vân Hiên, tay đang run rẩy.
Sở Vân Hiên đi tới bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, nói: “Nhanh đi chữa bệnh đi.”
Nói xong, Sở Vân Hiên cười rồi đi.
Để lại Đường Hiểu Tam với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Tam ca, ngươi sẽ không phải là thật sự......” Một đàn em đi tới hỏi.
“Nói xạo! Lão tử có! Lão tử có mà! Lão tử không phải là thái giám!” Đường Hiểu Tam hét lên một tiếng.
Tiếp đó, hắn liếc nhìn ánh mắt cười nhạo của những người xung quanh cùng sự chỉ trỏ vào hắn!
“Lão tử có mà!”
Tiếp đó, Đường Hiểu Tam kéo quần xuống xem.
Đường Hiểu Tam: ???
Không...... Không còn?
Hả? Tại sao không còn?
Chỉ có thể nói thẻ nói thật quá bá đạo.
“A? Đi đâu rồi? Nó đi đâu rồi?”
“Này, đừng đùa ta mà, ngươi ở đâu hả? Ngươi về đi mà!”
“Má nó, ngươi quay về đi mà, a a a!!”
Bệnh viện nhân dân số một của thiên Hoa thị.
Lý Tiến cùng Trần Dương nằm trên giường bệnh.
“Hả? Bị nổ luôn? Đột nhiên lại bị nổ?” Lý Tiến ngơ ngác hỏi.
“Ừ.” Trần Dương thẫn thờ gật đầu.
“Sao lại như vậy được chứ?” Lý Tiến nhíu mày.
Sau đó nói: “Bất quá ngươi yên tâm, tối hôm qua ta đã nhắn tin cho Đường Hiểu Tam của lớp Cao cấp, hắn là Huyền Thể Cảnh Nhất Tinh, ta bảo hắn giúp ta dạy dỗ Sở Vân Hiên trước đã.”
Trần Dương nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định phải hung hăng dạy dỗ!”
“Chắc chắn rồi!”
Lúc này, y tá lại đẩy một chiếc giường bệnh đi tới. Trên giường, Đường Hiểu Tam đang thẫn thờ nằm đó.
“Đường Hiểu Tam?” Nhìn người tới, Trần Dương cùng Lý Tiến trợn tròn mắt.
Đường Hiểu Tam như người mất hồn.
“Y tá, hắn sao vậy?” Lý Tiến vội vàng hỏi.
“Giống như người kế bên các anh.” Y tá nói.
Trần Dương: ???
Lý Tiến: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận