Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 311: Ca ca, còn mua hoa không?

Chương 311: Ca ca, còn mua hoa không?
Tiếp đó hắn vội vã hướng chỗ Tiêu Thất Nguyệt đang đợi ở phố đi bộ đi đến.
"Con mẹ nó! Đinh ca, đừng hoảng hốt! Vừa rồi cô mỹ nữ kia đã có chủ rồi không sao, lại có một người nữa kìa!"
Tiểu đệ chỉ vào Tiêu Thất Nguyệt.
"Ta lạy!"
Đinh Vân Thanh nhìn theo ánh mắt của tiểu đệ.
Không nhịn được kinh hãi!
Mẹ nó hôm nay là tình huống gì vậy?
Một mỹ nữ đỉnh cấp xuất hiện hết người này đến người khác?
Bình thường, mỹ nữ cấp bậc này, các nàng đều thành thành thật thật chờ trong bí cảnh học viện tu luyện.
Hoặc không thì làm sao có thể nhìn thấy.
Hôm nay lễ tình nhân, cả đám đều đi ra hết à?
Mấu chốt là, từng người này đều là ai vậy?
Hắn đều không quen ai hết.
"Cái này cũng là một người, nhìn bộ dạng cũng đang chờ người, ta không tin người này cũng đang chờ bạn trai như nữ thần vừa rồi." Đinh Vân Thanh nói.
Tiểu đệ gật gật đầu: "Không thể nào, tên ngốc vừa rồi quá ghê gớm rồi, đi chơi lễ tình nhân, để bạn gái xinh đẹp như vậy chờ, chuyện này đã hiếm thấy lắm rồi, một ngày gặp hai người, tuyệt đối không hợp lý."
"Ừ, có đạo lý, đợi chút, xem tình hình cụ thể rồi tính tiếp, thế nào? Kế hoạch của Đinh ca ta ổn chứ?"
"Quá trâu bò! Ngày lễ này, mỹ nữ đều chạy hết ra ngoài."
Lúc này, Tiêu Thất Nguyệt nhìn thấy Sở Vân Hiên đang đi tới.
"Này, ở đây ở đây!"
Cách đó không xa, Đinh Vân Thanh và đám đàn em nhìn thấy phản ứng của Tiêu Thất Nguyệt cũng nhìn theo.
Xem xem nàng đang chào hỏi ai, là nam hay là nữ.
Sau đó, Tiêu Thất Nguyệt cười hì hì kéo tay Sở Vân Hiên.
"Gì?"
Một khắc này, cả người Đinh Vân Thanh chấn động.
"Không phải......"
Hắn dụi dụi mắt.
"Người anh em này, có phải là người vừa rồi không......"
Hắn có chút không xác định.
"Đúng vậy, là hắn! Con mẹ nó!?"
Đinh Vân Thanh: ???
Á à?
"Ta lạy ngươi! Không phải...... Làm cái gì vậy? Rốt cuộc gia hỏa này là ai vậy?"
Chủ yếu là loại mỹ nữ cấp bậc này, còn có khí chất như vậy.
Chắc chắn không phải người đơn giản.
Tuyệt đối không phải kiểu gái phàm tục ở thành phố.
Xinh đẹp quá mức tưởng tượng.
Thực sự là gần với cấp bậc của Thượng Quan Vũ.
Ngươi nói xem, tên này cùng một lúc quen hai mỹ nữ như vậy?
Mấu chốt là......
Dựa vào cái gì vậy?
Ngươi có tiền không được sao.
Thời đại này, có tiền thì làm được gì?
Ai mà không có ít tiền?
Không phải...... Dựa vào cái gì?
Hắn Đinh Vân Thanh so với tên này kém hơn chỗ nào?
"Đinh ca, có cần vạch mặt hắn không?" Tiểu đệ hỏi.
"Mắc mệt, mẹ nó!"
Một bên khác.
Tiêu Thất Nguyệt chu mỏ một cái.
"Ta nói tiểu Hiên Hiên, hẹn hò sao lại để con gái đợi ngươi vậy."
Sở Vân Hiên cười nói: "Chẳng phải là có chút việc, thêm nữa là hôm nay người đông quá, ta cũng không quen đường bên này."
"Vậy đi đâu đây?" Tiêu Thất Nguyệt hỏi.
Sở Vân Hiên nói: "Để ta chuộc lỗi vì đã để nàng đợi, ta dẫn nàng đi mua sắm, thế nào?"
"Hì hì, tốt thôi."
"Đi thôi."
Tiêu Thất Nguyệt kéo tay Sở Vân Hiên, hai người hòa vào dòng người đi về phía trước.
"Anh...... à......"
Cô bé kia sửng sốt một chút.
Sở Vân Hiên: "......"
Ta lạy!
Có duyên như vậy sao?
"Anh ơi, cái kia...... Bạn gái anh xinh quá, tặng cho anh."
Nàng đưa một bó hoa hồng cho Sở Vân Hiên.
"Ách, không cần không cần, con làm chút buôn bán nhỏ đâu dễ, ta mua."
"Không có gì, lần trước là một trăm đồng......"
"Khụ khụ, cho con, một trăm, không cần trả lại, ta không có tiền lẻ, vậy đóa này đi."
Sở Vân Hiên nhận lời nói, kéo Tiêu Thất Nguyệt đi ra ngoài.
"Tặng cho nàng."
Sở Vân Hiên đưa hoa cho Tiêu Thất Nguyệt.
"Lãng mạn quá đi." Tiêu Thất Nguyệt cười nhận lấy.
"Đương nhiên, đi, đến cửa hàng này nhé, sao hả?"
"Đắt quá đó."
Sở Vân Hiên: "Ta thiếu tiền sao?"
"Hi hi hi, thương anh nhất."
"Vậy hôn một cái." Sở Vân Hiên đưa mặt tới.
"Này này này, đừng có được một tí ánh sáng liền lên mặt nhé."
Sở Vân Hiên mua sắm không nhanh.
Vì Tiêu Thất Nguyệt đang không ngừng chọn đồ ở đó.
Trong lúc này.
Sở Vân Hiên cũng nhận được tin nhắn của Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết.
Giang Ảnh: "Đại ca, ta ăn cơm xong rồi."
Tịch Sơ Tuyết: "Cầm quà có thuận lợi không?"
Sở Vân Hiên trả lời Giang Ảnh: "Đến ngay đây!"
Sau đó trả lời Tịch Sơ Tuyết: "Chờ ta!"
Sở Vân Hiên nhìn Tiêu Thất Nguyệt bên cạnh.
"Tiểu Thất Nguyệt, nàng cứ thoải mái đi dạo, thích gì cứ mua, một lát ta tới thanh toán."
Sở Vân Hiên nói.
"A, ngươi đi đâu vậy?"
Sở Vân Hiên nói: "Ta còn chuẩn bị một phần quà cho nàng, quên mang theo rồi."
"Về lấy cũng được mà."
"Rất quý giá đấy." Sở Vân Hiên nói.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thất Nguyệt sáng lên: "Vậy ta không khách sáo đâu đó, nàng cứ đi đi."
"Tạm biệt."
Sở Vân Hiên đi ra ngoài, trực tiếp đến chỗ Tịch Sơ Tuyết.
Sau đó, Sở Vân Hiên ngồi bên cạnh Tịch Sơ Tuyết.
"Trở về rồi à."
Tịch Sơ Tuyết nói một câu.
"Ừ, tặng cho nàng."
Sở Vân Hiên đưa cho Tịch Sơ Tuyết một cái hộp nhỏ xinh xắn.
Đây là món quà mà Sở Vân Hiên đã chuẩn bị trước đó.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch.
Tịch Sơ Tuyết nhận lấy.
"Ta mở ra được không?" Tịch Sơ Tuyết khẽ hỏi.
"Đương nhiên được."
Sau đó Tịch Sơ Tuyết mở nó ra.
Bên trong là một chiếc dây chuyền tinh xảo.
Màu xanh da trời.
Rất hợp với nàng.
"Cảm ơn, ta rất thích."
Tịch Sơ Tuyết vui vẻ nói.
"Thích là tốt rồi, đi xem phim đi."
"Ừ."
Sau đó Sở Vân Hiên ôm nàng.
Nhưng trong lòng thì đang vô cùng lo lắng.
Ta lạy!
Là do hắn có chút đánh giá cao bản thân!
Bây giờ ba người có chút không trụ nổi.
Một lát nữa Liễu Gia cũng sẽ tới!
Con mẹ nó!
Cái này ai mà chịu nổi?
Quá khó rồi!
Điện thoại lại vang lên một chút.
Sở Vân Hiên liếc mắt nhìn tin nhắn.
"Đại ca, ta ăn xong rồi!" Tin nhắn của Giang Ảnh gửi tới.
Sở Vân Hiên thở ra một hơi.
"À đúng rồi, ta còn một món quà nữa! Ôi con mẹ nó! Hôm nay đầu óc ta bị làm sao vậy, ta về lấy cho nàng!"
"Không cần đâu."
"Không sao, ở trong nhà thôi mà."
Tịch Sơ Tuyết: "Về rồi hãy nói."
"Không có gì, là quà rất quan trọng."
"Ngô...... được rồi."
"Ừ, ta đi một lát rồi đến."
"Ừ."
Sở Vân Hiên sau đó rời đi chỗ này.
Trong nháy mắt hắn đến chỗ Giang Ảnh.
"Ta đã thanh toán xong rồi." Giang Ảnh nhìn Sở Vân Hiên lẩm bẩm một tiếng.
"Đi thôi, chủ yếu là món quà này ta nhất thời quên mất để đâu rồi, ta nhớ rõ là mình đã cẩn thận cất ở một chỗ, tìm rất lâu mới nhớ lại, ta cố tình để một chỗ khác chỉ sợ mình quên mất, lần này thì hay rồi, ngược lại lại quên thật."
Sở Vân Hiên sau đó lấy ra một chiếc dây chuyền khác.
Giang Ảnh nhận lấy.
"Đẹp quá nha." Nàng nói.
"Đương nhiên, chuyên môn chọn cho nàng mà, đắt lắm đấy."
"Vậy thôi, vậy thì tha thứ cho anh đi đã lâu như vậy nha." Trên mặt Giang Ảnh đã lộ ra nụ cười.
Sở Vân Hiên cũng cười cười: "Đi thôi, chúng ta đi dạo phố."
"Được."
Sở Vân Hiên thở phào nhẹ nhõm!
Một lát sau.
Sở Vân Hiên và Giang Ảnh đang dạo phố.
Sau đó nhận được tin nhắn của Tiêu Thất Nguyệt.
"Tiểu Hiên Hiên, bổn tiên nữ mua xong rồi, ngươi đâu rồi? Tới trả tiền đây!"
Cùng lúc đó tin nhắn của Liễu Gia Nhất cũng tới.
"Sở Vân Hiên, ta đến rồi."
Sở Vân Hiên: !!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận