Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 552: Đế lâm cùng ma vương

Chương 552: Đế Lâm cùng Ma Vương
Sở Vân Hiên trên đường về nhà.
Kỳ thực hắn cũng thật sự không nghĩ tới sẽ xuất hiện một chuyện như vậy. Coi như bản thân Sở Vân Hiên có chút lo lắng. Cảm thấy nội bộ thần minh có vấn đề. Nhưng đến mức Trần Bân trình độ này, hắn thật sự lơ là cảnh giác. Hắn lo lắng, lại đúng là xảy ra. Đã như vậy. Nhiễm Thu Tuyết không thể nào sống ở nhân tộc với trạng thái bình thường được. Dù sao có nhiều giám sát như vậy. Nhưng hết thảy đều khó nói trước.
“Nội bộ tam đại thế lực, tình hình nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng nhiều. Nếu mấy năm tiếp theo, nhân tộc, Yêu tộc cùng Ma tộc tranh giành quyền lên tiếng ở Địa Cầu, vậy nhất định phải giải quyết trước tai họa ngầm bên trong nội bộ tam đại thế lực đã, bằng không, cuối cùng sẽ có khả năng bại trong tay bọn họ.”
Sở Vân Hiên trầm ngâm. Tin tưởng, tầng lớp cao cũng cực kỳ rõ ràng. Chuyện này, nhất định sẽ khiến bọn họ coi việc quét sạch nội bộ là nhiệm vụ thiết yếu. Hơn nữa, không có giới hạn cao nhất.
“Chờ nửa đêm 12h xem vị trí điểm đánh dấu thứ hai.” Sở Vân Hiên lầm bầm.
……
Một bên khác.
Trần Bân mang Nhiễm Thu Tuyết trốn khỏi Thánh Đô, đến lãnh địa Ma tộc. Hắn trốn rất xa. Sau đó trở lại một hẻm núi phía trên mới dừng lại được. Hắn thả Nhiễm Thu Tuyết ra. Tuy bị Sở Vân Hiên dùng chủy thủ đâm trúng tim. Nhưng lúc đó có lẽ Sở Vân Hiên vốn không có ý định thực sự muốn lấy mạng nàng. Nếu muốn lấy mạng nàng, lần này, nàng đã chết rồi. Cho dù không chết, sau này Sở Vân Hiên tùy tiện cũng có thể giết chết nàng. Nhưng hắn cũng biết, mục đích của Sở Vân Hiên chủ yếu là vì sức mạnh Mị Ma. Nhiễm Thu Tuyết, không đáng nhắc đến. Sức mạnh Mị Ma, mới là quan trọng nhất. Sở Vân Hiên cũng lo, giết nàng không biết nên xử lý sức mạnh Mị Ma như thế nào. Cho nên, coi như Mị Ma đã cứu được Nhiễm Thu Tuyết một mạng.
Trần Bân trị thương cho Nhiễm Thu Tuyết.
Một lát sau.
Trần Bân đứng lên. Cũng đã đến đêm khuya. Hắn chắp tay sau lưng, nhìn vầng trăng tròn có vẻ gần hắn. Có vẻ như có nhiều tâm sự.
Một lát sau.
“Khụ khụ.”
Nhiễm Thu Tuyết ho khan hai tiếng, sắc mặt thống khổ mở mắt. Đau. Vị trí tim quá đau. Nàng chết rồi sao? Ơ? Chuyện gì xảy ra? Không phải nàng bị thần minh mang đi trông chừng chặt chẽ sao? Tại sao nàng lại ở bên ngoài?
“Tỉnh.”
Một thanh âm truyền đến. Nhiễm Thu Tuyết nhìn sang.
“Trần……”
Nàng đương nhiên nhận ra Trần Bân. Bất quá cái gọi là nhận ra, là vì danh tiếng của Trần Bân. Hắn thường lên TV. Cũng là nhân vật được dân chúng công nhận rất lợi hại. Cho nên, trong mắt Nhiễm Thu Tuyết, bọn họ là địch nhân. Nhưng nàng buông xuôi. Với tình huống hiện tại của nàng, chờ chết là xong.
“Đây là ma tộc.”
Trần Bân thản nhiên nói. Lúc Nhiễm Thu Tuyết nghe được câu này. Nàng tựa hồ đoán được gì đó. Thế nhưng lại cảm thấy không thể nào. Trần Bân, thành viên cao tầng thần minh nhân tộc. Nhân vật cấp tướng quân. Làm sao có thể giải cứu mình? Lý do đâu? Hắn muốn sức mạnh Mị Ma? Nhưng hắn là nam nhân. Vậy còn lý do gì nữa? Bọn họ căn bản không quen biết.
“Trần Bân tướng quân có ý gì?” Nhiễm Thu Tuyết hỏi.
“Ngươi vốn bị đưa đến thiên lao trên đường, ta đã mang ngươi chạy.”
Nhiễm Thu Tuyết nhíu mày.
“Vì sao? Ngài là Trần Bân tướng quân mà.”
Một giây sau, tóc, quần áo Trần Bân cuồng vũ. Hai con ngươi hiện màu đỏ. Một cỗ khí tức kinh khủng từ trên người hắn bộc phát ra. Sau đó hắn trở về hình dáng ban đầu.
“Rõ chưa?”
Nhiễm Thu Tuyết kinh hãi. Cỗ khí tức này, tuy nàng không chắc chắn là gì. Nhưng rất quen thuộc. Một sự quen thuộc từ trong linh hồn. Đây là… sức mạnh của một trong Bát Đại Ma Vương. Tám Đại Ma Vương, kỳ thực là tám loại sức mạnh. Trên đời này, nhất định có người thích hợp nhất với tám loại sức mạnh này. Không nhất định là nhân tộc, thậm chí là Yêu tộc, người của Ma tộc. Trên lý thuyết bọn họ là mặt trận thống nhất. Nhưng, hiện tại mọi người lần lượt thu được lực lượng này. Thậm chí có thể là địch nhân lẫn nhau có được. Cho nên, không có nghĩa là có được sức mạnh của Bát Đại Ma Vương thì nhất định là bạn. Cũng có thể sẽ ra tay đánh nhau.
Nhiễm Thu Tuyết cũng cho là như vậy. Cho nên, dù biết Trần Bân có được sức mạnh của Bát Đại Ma Vương, nàng cũng không biết rõ, vì sao hắn nhất định muốn lộ mình, cứu Nhiễm Thu Tuyết nàng? Giữa bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì. Hắn hoàn toàn có thể tiếp tục che giấu, nhìn Nhiễm Thu Tuyết nàng chết. Hắn cần gì quan tâm đến sức mạnh Mị Ma bị phong tỏa? Liên quan gì đến hắn? Trừ phi, hắn cũng nghĩ tập hợp sức mạnh Bát Đại Ma Vương, sau Đế Lâm nhất thống Địa Cầu, vậy hắn làm vậy lại hợp lý.
“Nhưng, thì sao chứ? Chúng ta không quen, thậm chí ngươi cứu ta thiệt hại lớn như vậy, ngươi cứu ta là muốn ta làm gì sao?”
“Không phải ta muốn ngươi làm gì, cứu ngươi cũng không phải là ý định của ta.”
Nhiễm Thu Tuyết cau mày. Không phải ý định của hắn? Không phải ý định của hắn, vậy sao hắn lại cứu mình? Ai có thể buộc hắn cứu mình? Hắn là thiên đạo mà. Tướng quân nhân tộc mà. Thật kỳ quái.
“Ngươi chết, có lẽ không quan trọng, nhưng sức mạnh Mị Ma quan trọng, nếu sức mạnh Mị Ma bị tầng lớp cao nhân tộc nắm giữ, phong ấn, vậy vấn đề sẽ lớn.”
Nhiễm Thu Tuyết che vết thương đứng lên.
“Ngươi cần gì làm chuyện này chứ? Muốn thành chúa tể sao?”
“Chúa tể? Không, chúa tể là một người khác, ta không muốn lớn như vậy, ta chỉ muốn đạt đến đỉnh phong mà thôi, tuy ta thiên phú không kém, tài nguyên không thiếu, trong vòng trăm năm là có thể thành thiên đạo, nhưng ta biết rõ, dù ta là thiên tài, thiên tài thật sự là Sở Vân Hiên, là Lâm Danh, là Thượng Quan Vũ.”
“Muốn bước lên chí tôn thiên đạo, ta có lẽ cần mấy trăm năm, bọn họ có lẽ chỉ cần trăm năm, thậm chí mấy chục năm, cuộc đời, vốn dĩ không công bằng như vậy.”
Nhiễm Thu Tuyết: “Nói không sai.”
Trần Bân nói: “Nhiều năm như vậy, ta lập chiến công hiển hách cho nhân tộc, xả thân, đổ nhiệt huyết, ta cảm thấy ta là người, ta bỏ ra nhiều, hy sinh nhiều, giết nhiều yêu thú, ma thú, thậm chí là cường giả hai tộc như vậy, ta không hổ với nhân tộc chứ?”
“Ừm.”
Trần Bân: “Vậy, bây giờ, ta muốn vì chính ta, không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Nhiễm Thu Tuyết nói.
“Ta cũng muốn vậy.” Trần Bân thoáng lộ ra một nụ cười lạnh.
“Vậy…...” Nhiễm Thu Tuyết nhìn Trần Bân, hỏi: “Ngươi nói ngươi cũng là phụng mệnh hành sự, ngươi phụng mệnh của ai?”
Trần Bân cười: “Trong lòng ngươi, chắc có đáp án rồi chứ?”
Nhiễm Thu Tuyết biến sắc. Lẽ nào...
“Đến rồi.” Trần Bân nhìn phía trước.
Phía trước, một thân ảnh đeo mặt nạ, đón ánh trăng, chậm rãi bước tới. Nhiễm Thu Tuyết nhìn. Tuy đeo mặt nạ, nhưng kiểu tóc cũng như da dẻ lộ ra. Trông có vẻ là người còn trẻ.
“Đế Lâm đại nhân.” Trần Bân cung kính thi lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận