Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 533: Rời đi thánh di chi địa

Trương Thu Mạt sung sướng hết sức. Coi như là đã cho hắn tìm được cơ hội! Hơn nữa, trên lý thuyết Sở Vân Hiên hẳn sẽ không từ chối. Bởi vì bản thân hắn cũng không phải loại “người xấu” gì. Ngược lại, hắn vẫn là huynh đệ tốt của sư phụ Sở Vân Hiên là Lâm. Trong đám người này, hắn tin tưởng nhất hẳn là chính là bản thân mình chứ? Chỉ cần Sở Vân Hiên đi cùng hắn. Trương Thu Mạt lần này liền chắc chắn có thể giết được hắn. Mà Sở Vân Hiên đối với Trương Thu Mạt tự nhiên là có phòng bị. Cho nên, hắn không thể đi cùng Trương Thu Mạt. Sở Vân Hiên sau đó nói: “Là như vậy, ta cũng thật không dễ dàng mới tới được thánh địa di tích, mục đích là để tìm kiếm cơ duyên, nếu các vị nghi ngờ trên người ta có cái sức mạnh cuồng ma gì đó, thì cứ để ra ngoài nói, ta cũng không chạy được, bây giờ thế nào thì cũng vậy thôi, ta chỉ muốn không lãng phí chút thời gian này, tiền bối Trương Thu Mạt, lời này của ta không có vấn đề gì chứ?” Trương Thu Mạt nhíu mày. “Vì lý do an toàn......” Trương Thu Mạt nói được nửa câu, Sở Vân Hiên nói: “Lý do an toàn gì chứ? Cho dù sức mạnh này ở trên người ta, chẳng lẽ sức mạnh này ở trên người ta sẽ bộc phát giết người? Điều đó không thể nào, ít nhất bây giờ là không thể? Nếu không tìm kiếm cơ duyên, chẳng phải chuyến đi thánh địa di tích này trở nên vô nghĩa sao?” Trương Thu Mạt nói: “Là như vậy, Sở Vân Hiên, ngươi cũng nên biết Yêu Thần điện và người của Ma vực đang ám sát các ngươi.” “Đúng vậy, còn may mà có tiền bối Trương Thu Mạt cứu được một mạng.” “Cho nên từ giờ trở đi, ta đề nghị vẫn nên một người đi kèm một người, đây là xuất phát từ việc cân nhắc an toàn, dù sao mỗi người các ngươi cũng đều là hy vọng tương lai của nhân tộc chúng ta.” Trương Thu Mạt nói. “Lời của các hạ Trương Thu Mạt cũng có lý, an toàn là trên hết, vậy thì các hạ Trương Thu Mạt tự nhiên là dẫn Trương Sơ Trần đi rồi.” Một vị cường giả nói. Trương Thu Mạt: “......” Trong lúc nhất thời hắn cũng không tìm được lý do thoái thác phản bác. “Ừm……” Trương Thu Mạt chắp tay gật đầu. Thảo! “Sở Vân Hiên, ngươi đi theo ta.” Một vị cường giả nhìn Sở Vân Hiên nói. Sở Vân Hiên nói: “Vãn bối vẫn muốn tự mình đi một mình.” Vị cường giả kia nói: “An toàn là trên hết.” Sở Vân Hiên nói: “Nếu vãn bối dám đi một mình, vậy dĩ nhiên là lúc đối mặt với nguy hiểm cũng phải có tuyệt đối nắm chắc để có thể thoát thân, huống hồ, trên con đường võ đạo, một vị tìm kiếm sự che chở, cuối cùng không cách nào đề cao được bao nhiêu, mà cơ duyên lại là thuộc về bản thân, thêm một người, ngược lại không gặp được.” Trương Thu Mạt gật gật đầu: “Ừm, đã ngươi có nắm chắc có thể thoát thân, vậy ta vẫn cảm thấy để một mình hắn sẽ tốt hơn.” “Cũng được.” “Cáo từ.” Sở Vân Hiên ôm quyền, bước nhảy không gian phóng thích, liền biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ. “Trương Sơ Trần, Sở Vân Hiên nói cũng có lý, ngươi cũng tự đi tìm kiếm cơ duyên đi.” “Vâng!” Trương Sơ Trần gật đầu. “Ừm.” Trương Thu Mạt cũng rời đi. Một vài cường giả khác thì lẩm bẩm: “Trương cuối thu này rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì, trước sau lời nói và hành động đều tự mâu thuẫn.” “Ai mà biết được, thôi được rồi, trước cứ làm tốt chuyện của chúng ta, các vị có thu hoạch gì chưa?” Sở Vân Hiên một đường bay nhanh. Hắn cũng tinh tường Trương Thu Mạt chắc chắn sẽ đuổi theo hắn. Phía trước, Sở Vân Hiên cảm nhận được động tĩnh chiến đấu. Hắn vì có hệ thống trong người, cũng không hề sợ hãi mà xông tới. Còn Trương Thu Mạt thì ngay từ đầu đi một hướng khác sau khi rời đi, vòng qua một vòng, vội vàng đuổi theo Sở Vân Hiên. Một luồng hàn khí phóng thích ra ngoài. Sở Vân Hiên cảm nhận được luồng khí tức này, cau mày. Khả năng cao là Tịch Sơ Tuyết. Giờ phút này, sắc mặt Tịch Sơ Tuyết ngưng trọng. Trước mắt nàng là Yêu tộc thiếu chủ lúc trước. Còn có một vị Yêu tộc Thiên Đạo. Tịch Sơ Tuyết không ngờ, nàng vừa từ một di chỉ đi ra, người này đã đợi sẵn nàng rồi! “Đẹp quá đi, cô nương, theo bản thiếu đến đệ tam Yêu Thần điện, làm nữ nhân của bản thiếu, bản thiếu hứa cho ngươi vinh hoa phú quý, thế nào?” “Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì bản thiếu đành phải dùng biện pháp mạnh thôi.” Huyết Vô Ngân cười lạnh nói. “Ngu xuẩn.” Tịch Sơ Tuyết bình thản nói một câu. Bất quá, nàng ngược lại cũng có thủ đoạn thoát thân. Phải tìm cơ hội. “Ha ha ha ha! Bản thiếu thích! Ngươi càng như thế, đến khi ở dưới thân bản thiếu, bản thiếu càng thêm hưng phấn.” Huyết Vô Ngân cười lớn. Lúc này, Sở Vân Hiên xuất hiện bên cạnh Tịch Sơ Tuyết. “Lại là ngươi!” Huyết Vô Ngân trừng mắt nhìn Sở Vân Hiên. “Cái quái gì? Đây vẫn là thiếu chủ của đệ tam Yêu Thần điện sao? Đầu óc không có, giống y như một con chó xù, bản thể của ngươi có phải là một con chó xù không?” Tịch Sơ Tuyết gật gật đầu: “Giống.” Ánh mắt của Huyết Vô Ngân ngưng lại: “Tới đúng lúc, vừa hay giết ngươi!” Sở Vân Hiên hô: “Tiền bối Trương Thu Mạt, cứu ta!” Ở cách đó không xa, Trương Thu Mạt vừa mới đến nơi liền run rẩy cả người. Mẹ nó? Sao lại là tình huống này? Không phải......Sao Sở Vân Hiên lại biết hắn ở chỗ này? Không ra? Không ra không được, không ra nhỡ Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết không chết thì sao? Vậy thì sau đó hắn giải thích thế nào? Chết tiệt! Sau đó Trương Thu Mạt bước ra. “Lại là ngươi!” Lão giả cảnh giới Thiên Đạo này nhìn chằm chằm vào Trương Thu Mạt, ánh mắt ngưng lại. “Lần trước bản tôn bị thương để ngươi chạy thoát, lần này ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.” Trương Thu Mạt gượng gạo nói. “Đa tạ tiền bối Trương Thu Mạt, Tiểu Sơ Tuyết, chúng ta đi thôi.” Sở Vân Hiên dẫn Tịch Sơ Tuyết rời đi. Trương Thu Mạt: “......” Mẹ nó! Ở một bên khác, Sở Vân Hiên dẫn Tịch Sơ Tuyết rời đi. Hắn không phải là đánh không lại. Mà là vì muốn làm cho Trương Thu Mạt tức nổ đom đóm mắt một chút. “Nhận được cơ duyên sao?” Sở Vân Hiên nhìn về phía Tịch Sơ Tuyết hỏi. “Ừm.” Tịch Sơ Tuyết gật đầu. “Vậy ngươi dự định trở về hay là?” Tịch Sơ Tuyết nói: “Trở về thôi, ở đây quá nguy hiểm, hơn nữa ta cũng đã lấy được thứ mình muốn rồi.” “Đi cùng nhau.” Sở Vân Hiên nói. “Ngươi cũng trở về sao?” Tịch Sơ Tuyết hỏi. Sở Vân Hiên gật gật đầu: “Ừm, tiếp tục chờ đợi cũng không có gì cần thiết.” Sở Vân Hiên cảm thấy bản thân mình căn bản không cần phải ở lại đây để đi tìm giết những người kia. Quá lãng phí thời gian. Còn về cơ duyên thì thật ra hắn đã có đủ rồi. Một con Tu La, đủ để hắn tiêu hóa. Tịch Sơ Tuyết, Lâm Nhã Nhi đều đã trở về. Vậy thì hắn thật không cần thiết ở lại đây nữa. Vậy trước khi đi thì cứ đi thôi. Còn cái tên ngốc nghếch thiếu chủ của đệ tam Yêu Thần điện đó. Sở Vân Hiên tự nhiên không có khả năng bỏ qua hắn. Muốn chơi, vậy thì chơi lớn thôi! Chỉ là đơn thuần giết hắn ở chỗ này thì có ý nghĩa gì chứ? “Ừm, được!” Lúc này đây. Thương Khung Phong. Thượng Quan Nguyệt và Thượng Quan Dịch đang đứng ở đó. Bên trong một tháng, bên ngoài một ngày. Bây giờ bọn họ ở đây mới trôi qua mấy giờ mà thôi. Bất quá, bọn họ cũng nhận được những tin tức về những nguy cơ trùng trùng ở bên trong. Nhưng bọn họ không có cách nào. Bọn họ không thể đi vào. “Yên tâm đi, thực lực của Sở Vân Hiên ra sao, ngươi quá rõ ràng rồi, không cần lo lắng.” Thượng Quan Nguyệt nói với Lâm Nhã Nhi. “Ta ngược lại thật ra không lo lắng, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Lâm Nhã Nhi nói. Xoát—— Một đạo quang mang chợt lóe. Trong khe nứt, bóng dáng của Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận