Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 95: Mạng lưới không phải ngoài vòng pháp luật chi địa

Chương 95: Mạng lưới không phải ngoài vòng pháp luật chi địa, Giang Ảnh muốn phát bão tố!
Từ hôm qua Sở Vân Hiên đã khiến nàng đủ loại khó chịu! Còn hôn nàng. Hôm nay, hắn còn phun cả một mặt cà phê vào nàng! A a a!!
“Đinh... Cảm nhận được Giang Ảnh tâm tình tiêu cực, linh lực +50000.”
“Ngượng ngùng, ngượng ngùng.” Sở Vân Hiên nhìn về phía Giang Ảnh cũng liên tục nói xin lỗi.
Chủ yếu là xác thực không nhịn được. Ai có thể nghĩ tới, cái mùi rắm đào kia lại chính là từ cô nữ sinh đang ngồi ở bàn bên cạnh.
Oa kháo! Thế giới này thật nhỏ. Như vậy, phải tìm cơ hội từ chỗ nàng ta tìm hiểu xem cái nguồn gốc sức mạnh Thiên Tinh kia đến cùng là cái gì.
Nhìn thấy Sở Vân Hiên biểu thị xin lỗi, lại nghĩ tới mẹ mình có thể đang núp ở chỗ nào nhìn lén, Giang Ảnh hết giận hơn phân nửa.
“Phục ngươi.” Giang Ảnh đứng dậy, đi theo sau thu dọn một chút.
Cô nữ sinh bàn bên cạnh đứng lên, đi đến cạnh Sở Vân Hiên, mang theo áy náy nói: “Ngượng ngùng a, làm phiền các ngươi rồi.”
Sở Vân Hiên khoát tay: “Không có việc gì, không phải lỗi của các bạn.”
Nàng mỉm cười: “Đơn này chúng tôi miễn cho các anh, Tiểu Meo, đi bưng hai món đồ ngọt cho bọn họ.”
“Ác ác.”
Sở Vân Hiên hỏi: “Các bạn là chủ quán cà phê?”
Trương Thu nói: “Không phải, bọn tôi đều làm thuê cho chủ.”
“Nàng cũng vậy sao?” Sở Vân Hiên chỉ chỉ Uông Tiểu Miêu đang đi đến quầy bar.
“Tiểu Meo à, nàng cũng vậy.”
Sở Vân Hiên: “Lao động trẻ em à?”
“Ha ha ha, chỉ là hỗ trợ làm thêm thôi.” Trương Thu cười nói.
Sở Vân Hiên gật đầu.
Uông Tiểu Miêu cầm hai món đồ ngọt đi tới: “Ngượng ngùng, vừa nãy lớn tiếng quá.”
Sở Vân Hiên nhận lấy.
Đúng như Sở Vân Hiên tưởng tượng. Lúc nói chuyện phiếm đã cảm thấy là một cô bé ngây thơ. Bây giờ xem ra đúng là vậy. Mười bốn tuổi không sai biệt lắm?
Nhưng mà nhìn thật xinh đẹp. Đoán chừng vài năm nữa, chắc chắn không thua kém Giang Ảnh bọn họ. Bây giờ tuyệt đối thuộc kiểu các ông chú biến thái thích nhất.
“Có phải có người thiếu tiền của cô không, mà kích động vậy?” Sở Vân Hiên cười hỏi.
“Oa! Sao anh biết vậy?” Uông Tiểu Miêu nhìn về phía Sở Vân Hiên: “Đúng vậy đó, có gã vô lại kia cá cược thua nợ tiền không trả, còn khoe có bạn gái.”
Sở Vân Hiên ho khan một tiếng.
Uông Tiểu Miêu sau đó lầm bầm một tiếng: “Ghét chết đi được.”
Tiếp đó nàng lại cười nói: “Nhưng mà tôi thắng! Hi hi hi.”
Trương Thu bất đắc dĩ nói: “Nàng cứ như vậy, ngây thơ mà lại rất hăng hái, chuyện nhàm chán đến đâu cũng có thể làm ầm ĩ lên, anh xem mắt nàng thâm quầng kia, chắc là cãi nhau với người ta suốt đêm.”
Sở Vân Hiên chính là người trong cuộc, hắn đương nhiên biết.
“Nhưng lỡ người ta có bạn gái thật, hơn nữa còn là một siêu cấp đại mỹ nữ thì sao?” Sở Vân Hiên nói.
“Xì, không có khả năng! Loại người không giữ lời như hắn làm sao có thể có cô nào thích, con gái ghét nhất là đàn ông không giữ lời, một chút cảm giác an toàn cũng không có.” Uông Tiểu Miêu khó chịu nói.
Trương Thu cười nói: “Nha, tuổi em còn nhỏ mà lĩnh hội ở phương diện này ghê đấy?”
“Hừ! Chính là như vậy!” Uông Tiểu Miêu ngẩng đầu lên.
Giang Ảnh đi tới.
Nhìn thấy Sở Vân Hiên ngồi ở chỗ hai nữ sinh vừa nói vừa cười. Người nàng đơ ra.
“Ta dựa vào! Cái tên Sở Vân Hiên này đúng là háo sắc, ta vừa đi một lát, thấy gái là lại sà vào nói chuyện.” Giang Ảnh lẩm bẩm một tiếng. Thật háo sắc. Cô bé kia tuy xinh đẹp, nhưng xem xét là biết vị thành niên. Oa kháo!
Tiếp đó nàng đi tới, kéo tay Sở Vân Hiên. Cũng không biết vì sao, cứ thế mà muốn tuyên bố một chút chủ quyền kiểu kia.
“Nói chuyện gì vậy?” Giang Ảnh hỏi một tiếng.
Sở Vân Hiên nói: “Chỉ tùy tiện nói thôi.”
Uông Tiểu Miêu cẩn thận nhìn Giang Ảnh, đột nhiên miệng nhỏ khẽ nhếch lên.
“Nha? Chị là Giang Ảnh tỷ sao?”
“Hả?” Giang Ảnh cũng sững sờ. Lúc này nàng mới nhìn kỹ Uông Tiểu Miêu.
“Uông...... Tiểu Miêu?”
“Ừ! Đúng đúng đúng!” Uông Tiểu Miêu liên tục gật đầu.
“Sao em lại ở đây?” Giang Ảnh cũng bật cười.
“Vừa mới tới.” Uông Tiểu Miêu liên tục nói.
“Quen nhau à?” Sở Vân Hiên hỏi.
Giang Ảnh gật gật đầu: “Ừ, trước đây có gặp rồi, chắc hơn năm nhỉ?”
Uông Tiểu Miêu cũng liên tục gật đầu: “Ừ, lúc đó Giang Ảnh tỷ đến Lâm An thành phố luận võ oai phong lẫm liệt luôn, lúc đó đã thấy chị siêu cấp lợi hại rồi.”
“Giang Ảnh tỷ, hai người là bạn trai bạn gái sao?” Uông Tiểu Miêu nháy mắt hỏi.
“A...... Ừ đúng vậy.” Giang Ảnh thuận thế nói. Sợ mẹ mình thừa dịp họ đi vắng, tới hỏi han cặn kẽ. Mẹ nàng đúng là có thể làm ra chuyện như vậy.
“Oa! Hai người thật xứng đôi, trai tài gái sắc.”
Sở Vân Hiên trong lòng không nhịn được cười thầm.
Uông Tiểu Miêu sau đó nhìn Sở Vân Hiên: “Vậy anh chắc chắn cũng siêu cấp lợi hại, nếu không thì làm sao có thể ở bên Giang Ảnh tỷ được?”
“A ừ! Tạm được.” Sở Vân Hiên gật gật đầu.
Giang Ảnh hỏi: “Tiểu Meo, không phải em được đại học Lâm An tuyển thẳng rồi sao? Sao lại đến Thiên Hoa thành phố?”
“À...... Thiên Hoa thành phố gần khu vực yêu thú, nên em muốn đến một chút.” Uông Tiểu Miêu nói.
“Cũng được, nhưng mà bây giờ cảnh giới của em không cao, vẫn nên cẩn thận chút, gần đây Thiên Hoa thành phố không yên bình lắm.” Giang Ảnh nhắc nhở.
“Ừ, yên tâm đi Giang Ảnh tỷ.”
“Vậy chúng ta đi trước nhé.”
“Bye bye.”
Hai người sau đó rời khỏi quán cà phê.
Trương Thu nhìn Uông Tiểu Miêu, hỏi: “Giang Ảnh vừa rồi cũng là người chị Quan muốn lôi kéo vào hả?”
Uông Tiểu Miêu gật gật đầu: “Ừ.”
Bên ngoài.
“Thế nào? Đến nữ sinh mười bốn tuổi cũng muốn ra tay à?” Giang Ảnh khó chịu liếc Sở Vân Hiên.
“Nào có.”
“Xì, tính đi, cũng uống cà phê rồi coi như không có gì đi, tôi đến Thiên Hoa đại học đây.”
“Đi cùng nhau đi.”
“Hừ.”
Đêm đó.
Sở Vân Hiên trở về nhà. Hệ thống đêm nay 12 giờ liền đóng lại. Thừa dịp bây giờ, lại đi trêu chọc con bé Uông Tiểu Miêu kia. Hắn xem đoạn chat mấy giờ trước không đọc, sau đó trả lời: “Đi hẹn hò với bạn gái.”
Uông Tiểu Miêu hồi phục: “Xì, thua là thua, tìm cái gì lý do, đồ vô lại mau trả tiền!”
Sở Vân Hiên: “Thật mà.”
Uông Tiểu Miêu: “Tôi không tin.”
Sở Vân Hiên: “Hơn nữa bạn gái tôi rất xinh đẹp!”
Uông Tiểu Miêu: “Ha ha ha, đồ giả tạo, vậy anh gửi cho tôi xem, với lại đừng có mà lấy ảnh trên mạng, tôi nhận ra đấy.”
Sở Vân Hiên sau đó gửi ảnh của Giang Ảnh qua.
Uông Tiểu Miêu: “???”
Uông Tiểu Miêu: “Ha ha ha, đồ lừa đảo, anh gửi con bé này tôi biết, hôm nay tôi còn thấy bạn trai nó đẹp trai lắm, anh bảo với tôi anh là bạn trai nó? Ha ha ha, cười chết mất.”
Sở Vân Hiên: “Uông Tiểu Miêu.”
Uông Tiểu Miêu: “??? Anh điều tra tôi?”
Sở Vân Hiên sững sờ. Không phải... Mình nói ra tên cô ấy, lẽ nào phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là hắn chính là anh bạn trai Giang Ảnh mà sáng nay đã gặp sao?
Uông Tiểu Miêu: “Được lắm! Anh đợi đấy cho tôi!”
Sở Vân Hiên không hiểu ý cô ta.
Một lát sau.
Uông Tiểu Miêu gửi đến một tin nhắn.
“Sở Vân Hiên, số chứng minh nhân dân: xxxxxx, nhà ở Thiên Hoa thành phố hạnh phúc gia viên......”
Sở Vân Hiên: “......”
Mẹ kiếp?
Giang Ảnh nói cho cô ấy? Không đúng, số chứng minh nhân dân của mình, Giang Ảnh cũng không biết mà.
Sở Vân Hiên: “Sao em biết?”
Uông Tiểu Miêu: “Anh tra tôi thế nào thì tôi tra lại anh thế đó, vừa khéo lại đang ở Thiên Hoa thành phố, anh giỏi thì đợi đó cho tôi! Tôi sẽ tìm người đến dạy cho anh một bài học! Đồ khốn nạn! Lên mạng giả mạo bạn trai người khác, bôi nhọ danh dự người ta, anh cứ chờ đấy!”
Một bên khác.
Uông Tiểu Miêu lấy điện thoại ra gọi điện.
“Alo, Giang Ảnh tỷ à, em là Uông Tiểu Miêu đây, có một tên khốn nạn, lấy hình của chị, bảo chị là bạn gái hắn, làm ô uế danh tiếng của chị, đáng ghét lắm, em biết hắn ở đâu, đi! Chị đến đón em, em chỉ đường cho chị, mình đi dạy cho hắn một bài học!”
Cúp điện thoại.
Uông Tiểu Miêu hừ một tiếng: “Đồ khốn nạn! Anh chờ đấy! Bản tiểu thư sẽ cho anh biết, mạng lưới không phải là nơi ngoài vòng pháp luật đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận