Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 193: Ngươi gọi đây là không có bối cảnh?

Chương 193: Ngươi gọi đây là không có bối cảnh? Hoắc Nguyên thật sự muốn chửi thề trong lòng. Hắn bây giờ hận không thể xông tới nắm lấy tên lái chủ mà làm thịt. "Mẹ nó! Bị gài rồi!" Đột nhiên hắn ý thức được điều gì. Hắn bị cái cường giả thần bí này uy hiếp, là muốn làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất là bảo vệ Sở Vân Hiên chu toàn. "Sao còn có chuyện thứ hai nữa chứ!" "A a a! Không còn cách nào." Hoắc Nguyên thở dài một hơi. Hắn lấy điện thoại di động ra. Đối phương bắt máy. "Alo...... Alo, đà chủ." Hoắc Nguyên nơm nớp lo sợ nói. "Thành công chưa?" Đà chủ hỏi. "Đà chủ...... Phó đường chủ...... Chết rồi." Đà chủ: "......" "Thiên Tôn cảnh Nhị Tinh?" "Vâng......" Đối phương im lặng hai giây. "Cái tên Sở Vân Hiên kia dùng linh ấn thạch đánh chết?" Hoắc Nguyên: "Cái này... Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm, thuộc hạ phái hắn đi liền không nghĩ nhiều, dù sao phó đường chủ là Thiên Tôn cảnh Nhị Tinh, thế nào cũng không nghĩ đến hắn sẽ thất bại, lại không ngờ...... Vậy mà lại truyền đến tin dữ như vậy." "Giết một Thần Thông cảnh sao lại khó khăn như vậy, Hoắc Nguyên, ngươi tự mình động thủ đi." Hoắc Nguyên: "???" "A?" "Cái này... Đà chủ à, thuộc hạ sợ thực lực không đủ." Hoắc Nguyên vội vàng nói. Tiếp đó hắn giải thích: "Thuộc hạ Thiên Tôn cảnh Ngũ Tinh, phó đường chủ là Nhị Tinh, mà phó đường chủ chết dễ dàng như thế, thuộc hạ chỉ cao hơn ba tinh, sợ khó đối phó với Sở Vân Hiên này." "Không quan trọng, tên Sở Vân Hiên này điều tra qua rồi không có bối cảnh lớn, đoán chừng là do chính hắn dùng linh ấn thạch, hắn dùng một chút linh ấn thạch, liền Yêu Hoàng còn chém giết được, dễ dàng chém giết phó đường chủ của ngươi cũng hợp tình hợp lý, ngược lại còn rất hợp lý, lần này ngươi đi qua, tuyệt đối không có vấn đề gì hơn nữa hắn chắc chắn không nghĩ ra được." Nghe được điều này, Hoắc Nguyên biết mình không trốn thoát được. Không có bối cảnh lớn? Mẹ kiếp! Vậy lão tử bây giờ bị ai uy hiếp đây? Đồ ngốc! "Rõ rồi! Thuộc hạ sẽ đi ngay! Chắc hẳn đúng như lời đà chủ, là do chính hắn dùng linh ấn thạch, như vậy hắn hẳn là cũng tuyệt đối không ngờ, cùng một đêm mà có một lĩnh vực cảnh và hai Thiên Tôn cảnh đến giết hắn." Hoắc Nguyên nói. "Ừ, đi đi." "Vâng!" Sau khi cúp điện thoại. Hoắc Nguyên thở hổn hển dậm chân một cái. Hắn dễ dàng đi sao? Phó đường chủ của hắn đã bị hắn giết rồi. Bây giờ lại còn để cho mình đi giết Sở Vân Hiên. Hắn đi thế nào? Hắn phải làm sao? Hắn chắc chắn không thể đi! Thế nhưng là lại phải nói một lời giải thích cho đà chủ. "Ai, chỉ có thể như vậy." Hoắc Nguyên đứng ở đó, sau đó tâm ngoan độc. Phanh —— Hắn vận linh lực, sau đó đánh thẳng vào ngực mình một chưởng. Một chưởng này, nhìn ra được hắn hạ độc thủ. Liền sợ bị đà chủ kia nhìn ra. Phốc —— Phun ra một ngụm máu tươi. Hoắc Nguyên liên tục lui về phía sau loạng choạng. "Mẹ kiếp! Vì mạng sống, hắn mới có thể đi!" "Không đủ, như vậy còn chưa đủ." Hoắc Nguyên cắn răng, tiếp đó hắn tế kiếm của mình ra, liên tục vạch lên người mấy đường, kiếm nào cũng thấy máu. "A ——" Hoắc Nguyên đau đớn vô cùng. Sau đó, hắn nắm kiếm, đâm thẳng vào vai một nhát. "A ——" Hoắc Nguyên lại hét thảm một tiếng. Hắn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển....... Khoảng 1.5 tiếng sau. Hoắc Nguyên sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt. Thần sắc suy yếu. Hắn run rẩy lấy điện thoại di động ra. Tiếp đó bấm điện thoại. "Đà chủ......" Giọng nói của Hoắc Nguyên vô cùng yếu ớt. Đối phương im lặng một giây. "Hả? Lại thất bại?" Tiếp đó Hoắc Nguyên suy nhược nói: "Thuộc hạ làm việc bất lực...... Khụ khụ, ách ——" "Vết thương có nặng không? Ta xem một chút." "Vâng......" Sau đó Hoắc Nguyên bật video, xuất hiện ở trong màn hình. "Được rồi, ngươi nhanh đi dưỡng thương đi." Đà chủ nói. "Vâng...... Thuộc hạ thất trách." "Chờ đã, do nguyên nhân gì?" Hoắc Nguyên nói: "Có cường giả bảo hộ, thuộc hạ...... Khụ khụ, cũng không biết đến tột cùng là người nào." "Cảnh giới thế nào?" Hoắc Nguyên: "......" "Cảnh giới...... Thuộc hạ không xác định, nhưng mà...... Thuộc hạ có thể chạy thoát, chắc là không phải Thần Hoàng cảnh." Đà chủ: "Ừ, nếu như là Thần Hoàng cảnh, ngươi đã chết rồi, hơn nữa bản tôn cũng không cho rằng sau lưng Sở Vân Hiên hắn lại có thể có Thần Hoàng cảnh tọa trấn, ngươi đi dưỡng thương trước đi, khổ cực rồi." "Vâng! Thuộc hạ cáo lui." Sau đó Hoắc Nguyên cúp điện thoại. Hắn sau đó ôm vết thương kêu thảm. Hắn đã làm đến mức này, thật sự đã cố hết sức. "Tiền bối." Hắn nhìn vào hư không ôm quyền: "Ta đã làm đến tình trạng này thật sự là không còn năng lực đi bảo hộ Sở Vân Hiên nữa, tiếp theo lại ra tay thì có lẽ là đà chủ rồi, thực lực của đà chủ chỉ sợ đã gần Thần Hoàng cảnh, ta thật sự không còn cách nào." Ngay lúc này, trên trời lôi đình ngưng tụ. Hoắc Nguyên con ngươi co rụt lại. Đột nhiên trong đầu hắn vang lên một âm thanh lần nữa: Nghe xong, Hoắc Nguyên con ngươi co rụt lại. "Cái gì? Ngươi bảo ta đi giao nộp danh sách thành viên Giết Minh, còn muốn để ta tố cáo thân phận thật sự của đà chủ? Thậm chí còn bảo ta đẩy hết công lao lên người Sở Vân Hiên?" Hoắc Nguyên ngơ ngác. "Tiền bối, làm người lưu lại một con đường, sau này còn gặp lại." Oanh —— "A ——" Vốn dĩ trong tình trạng như vậy, một tia chớp suýt nữa đánh cho hắn "thở không ra hơi". "Sống sót!" Giờ khắc này, hắn chỉ có ý nghĩ này. Cái gì lọt lưới không quan trọng. Bởi vì hắn biết, nếu không làm theo, hắn lập tức sẽ chết. Với tình trạng hiện tại của hắn, nếu như bị bắt, chắc là không đến mức tử hình. Ngược lại hắn là tự thú, hắn có tu vi Thiên Tôn cảnh, đoán chừng sẽ để hắn phát huy thực lực để lập công chuộc tội. Ít nhất cũng có thể sống! Hơn nữa tuổi thọ của hắn còn rất dài, có thể mười năm, mấy chục năm sau đó, hắn lại là một hảo hán! Vậy chỉ có thể như vậy! "Ta làm, ta làm! Ta sẽ làm ngay!" Cùng lúc đó. Trong một thành phố nào đó, một bóng người chuẩn bị đứng dậy. Hắn chính là đà chủ của Giết Minh ở tỉnh đó. Lần này hắn quyết định tự mình đi giải quyết Sở Vân Hiên. Người đứng sau lưng Sở Vân Hiên, chỉ cần không đạt đến tu vi Thần Hoàng cảnh, hắn vẫn rất tự tin. Ngược lại cũng không thể trách Hoắc Nguyên làm việc bất lực. Chủ yếu là hắn cũng không nghĩ rằng sau lưng Sở Vân Hiên lại có cường giả. "Ta muốn đi ám sát hắn, hay là lấy một thân phận khác đi qua đây?" Hắn trầm ngâm một tiếng. Ám sát, phải tìm được cơ hội tốt. Mà đổi một thân phận khác...... Với thân phận là người của Giết Minh, hắn đương nhiên cũng có một thân phận khác. Cũng không bị ai phát hiện. Đó chính là phó hội trưởng của Thẩm Phán Hội tỉnh đó. Dù sao cảnh giới của hắn đã đạt tới trình độ này. Hơn nữa cũng gia nhập vào Thẩm Phán Hội nhiều năm rồi. Có thân phận như vậy cũng rất bình thường. "Tính vậy đi, dùng một thân phận khác đi, như vậy, ta bí mật gặp mặt hắn, trong nháy mắt liền có thể giết hắn thành công!" Sau đó hắn chuẩn bị rời đi. Nhưng mà...... Ngay lúc này, mấy bóng người đi đến. "Hội trưởng, có chuyện gì sao?" Hắn nghi ngờ nhìn hội trưởng của Thẩm Phán Hội tỉnh trước mặt. Cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của hắn. Mấy người bên cạnh ông ta thì là ai? Hội trưởng nói: "Mấy vị này là cường giả thuộc tổ thẩm tra của Thẩm Phán Hội." "Tổ thẩm tra?" Quan Hoành chau mày. Tổ thẩm tra này là thành viên nòng cốt của Thẩm Phán Hội. Mỗi một người bọn họ ít nhất cũng là Thiên Tôn cảnh. Mà nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là điều tra nội bộ. Một khi bị tổ thẩm tra để ý tới, phần lớn đều có vấn đề. "Tìm ta sao?" Đà chủ Quan Hoành chau mày hỏi. "Quan Hoành, có người tố cáo đích danh ngươi là thành viên của Giết Minh, theo chúng ta đi một chuyến để nhận điều tra đi." Quan Hoành: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận