Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 316: Cái này trên trời rơi xuống hắc oa.....

Chương 316: Cái này trên trời rơi xuống cái nồi đen.....
Trên đường phố Quan Nguyệt, Kiếm Thánh và Thương Thánh đang đi dạo. Quan Nguyệt uống cạn ngụm cocacola cuối cùng rồi ném lon, một cú đá, lon coca bay vào thùng rác.
“Hai vị ca, việc Bắc Hải chết, chuyện không nhỏ đâu à.” Quan Nguyệt khoanh tay sau đầu, vẻ mặt khoái trá vừa đi vừa nói. Ngược lại, hai cường giả kia lại đi thẳng đứng.
“Ừm, chuyện này thực sự không nhỏ, bình thường sao có thể chết được, lỡ tay thì lỡ tay, tên nhãi đó quá mạnh tay, dùng linh ấn thạch cái một chút, trực tiếp lên tới Thiên Đạo cảnh, bọn ta hàn huyên vài câu, hắn đã làm thịt người ta rồi, ai mà ngờ chứ?” Thương Thánh nhíu mày nói.
“Cho nên nói, tên nhãi đó Thiên Tôn cảnh một kiếm chém yêu hoàng hình như cũng hợp lý, Thiên Đạo cảnh đều có thể dễ dàng đánh giết đối thủ, thật không biết hắn lấy đâu ra chiến lực khoa trương như vậy, cứ theo đà này, nếu hắn tấn cấp Thiên Đạo, chẳng phải là vô địch thiên hạ sao?”
“Giống như là chuyện đó vậy.”
“Muốn xem một chút hắn đánh lại quan vũ mấy cái tên đó, sẽ ra sao cái tình hình chiến đấu.”
“……”
Quan Nguyệt nói: “Cái này khoan nói, trước tiên nói một chút chuyện Bắc Hải đi, Sở Vân Hiên dùng linh ấn thạch lên Thiên Đạo cảnh, ta không nghĩ còn có cái thứ hai.”
“Ừm, Bắc Hải Bắc gia, nếu biết người nhà mình lên Thiên Đạo cảnh mà chết, tên nhãi đó phiền phức lớn, không thể sống yên đâu.”
“Hơn nữa, việc Bắc Hải ra tay, chắc đã bàn với mấy vị cao tầng nào đó của Bắc gia rồi, Bắc Hải chết, Bắc gia chắc chắn sẽ chĩa mũi dùi vào Sở Vân Hiên, cho dù bọn họ cho rằng Sở Vân Hiên không thể giết Bắc Hải, nhưng, Bắc Hải đã hướng về phía Sở Vân Hiên mà chết thì dù thế nào bọn họ cũng sẽ giết Sở Vân Hiên báo thù.”
Quan Nguyệt hỏi: “Có cách nào, để cái nồi của Sở Vân Hiên không còn chút nào không?”
Hai vị Thiên Đạo liếc nhau, Thương Thánh nói: “Cái này không thể a?”
Quan Nguyệt lẩm bẩm: “Nhưng mà cái tổ đội nhỏ của ta, tuyệt đối không thể thiếu hắn, mà hắn lại đang hung hăng thế này, nếu nhìn từ góc độ cá nhân, hắn hiếm có, nhìn từ góc độ Nhân tộc, hắn là người sau này sẽ gánh vác cả một phương, người thừa kế sức mạnh Tình Thánh, cả Yêu Tộc và Ma tộc đều kiêng kỵ hắn, nếu hắn không thể trưởng thành mà chết non thì đó là bất hạnh của Nhân tộc.”
“Thượng Quan tiểu thư, vậy ngươi có ý kiến gì không?” Kiếm Thánh hỏi.
Quan Nguyệt đôi mắt đẹp lóe lên một tia giảo hoạt, ánh mắt nhìn hai người.
Trong lòng bọn họ chợt rung lên, không ổn rồi!
“Ngược lại thì có một cách, Sở Vân Hiên là thiếu niên anh hùng của Nhân tộc, chúng ta bảo vệ thiếu niên anh hùng là chuyện đương nhiên đúng không?”
“Ừm……”
Quan Nguyệt: “Trong lúc bảo vệ, nếu có Thiên Đạo muốn giết hắn, vậy thì chúng ta phải xuất phát từ nhiều mặt mà cân nhắc, thậm chí còn có luật pháp Địa Cầu, vô luận thế nào cũng phải bảo vệ hắn, dù cho đối phương là Thiên Đạo, đúng không?”
“Ừm……”
“Nhưng mà, đối phương nhất định phải giết Sở Vân Hiên, dựa vào thuộc tính không gian của mình, dù đối mặt với các ngươi vẫn có chỗ dựa, không sợ, trận đại chiến này, tình hình chiến đấu rất kịch liệt, thậm chí uy hiếp đến tính mạng của hai vị.”
“Ừm……”
Quan Nguyệt: “Cuối cùng, vì tương lai của nhân tộc, vì thiên tài thiếu niên, vì sự uy nghiêm của luật pháp Địa Cầu, hơn nữa là để phản kích người muốn giết người ta, một trận chiến này, kết cục là chém giết đối thủ.”
“Ai, nhưng mà...... Giết đối thủ xong rồi mới phát hiện hắn là Bắc Hải.”
Thương Thánh:???
Kiếm Thánh:???
“Không phải...... Đại tiểu thư, ý của ngươi là, để ta cùng Thương Thánh gánh cái nồi đen này hả?” Kiếm Thánh ngơ ngác hỏi.
Quan Nguyệt chớp chớp mắt to long lanh: “Đúng là lợi hại!”
“Nhưng mà như vậy chẳng phải là nói, bọn ta cùng Bắc gia có thù sao?”
“Mà các ngươi lại là Thiên Đạo, hơn nữa Bắc Hải sai trước, hai vị là vì giữ gìn sự uy nghiêm của pháp luật, là vì bảo vệ thiếu niên anh hùng, thì không thể thấy chết mà không cứu sao? Các ngươi làm sai chỗ nào? Sợ bọn họ à? Bọn họ dù có khó chịu, cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, dù có muốn báo thù, cũng không dám tìm các ngươi báo thù, nhiều nhất thì cả đời không qua lại thôi.”
“Ngược lại, quan hệ của các ngươi vốn cũng không tốt.”
Hai người liếc nhau.
Quan Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn hai người, rồi làm bộ đáng thương cầu xin.
“Cầu xin hai vị thúc, không đúng, hai vị ca, ta còn muốn làm sự nghiệp nữa, phải dựa vào Sở Vân Hiên hắn, không thể bị ai ngó ngàng tới được... Cầu xin đi mà...”
Đàn ông chịu không được nhất là bộ dạng này của phụ nữ. Huống chi quan hệ của bọn họ vốn đã tốt. Quan Nguyệt là người họ nhìn lớn lên.
“Ôi trời được rồi được rồi, ta không có vấn đề.” Thương Thánh khoát tay, lựa chọn đầu hàng.
Kiếm Thánh gật đầu: “Vậy được, ta và Thương Thánh mang thi thể Bắc Hải tự mình đến Bắc gia một chuyến.”
“Ha ha, đa tạ hai vị đại lão! Đến Bắc gia, các ngươi cũng không được làm bộ như mình sai, mặc dù người là các ngươi giết, nhưng mà các ngươi vẫn phải chất vấn Bắc gia.”
“Cái gì gọi là người là bọn ta giết?” Thương Thánh trừng mắt nhìn Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt lập tức làm bộ đáng thương.
“Thôi được thôi được thôi, ta giết ta giết.” Thương Thánh lại một lần nữa đầu hàng.
Kiếm Thánh nói: “Nhưng mà à, dù sao thì Bắc Hải cũng là Thiên Đạo không gian, bọn ta giết hắn, ít nhiều vẫn khiến bọn họ sinh nghi.”
Thương Thánh lập tức hiểu ý của Kiếm Thánh.
“Ừm, ta cũng nghĩ như vậy, chuyện này, ta đề nghị thêm một người nữa, Gia Cát Phong, dù sao hắn thực sự cùng chúng ta đi đúng không? Ba người chúng ta giết.”
“Đúng đấy! Gia Cát Phong tấn cấp Thiên Đạo với năng lực của hắn, có thể giữ được Bắc Hải, hợp tình hợp lý.”
Quan Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Có hơi không đạo đức không?”
Thương Thánh: “Ta và hắn quen biết đã lâu, chuyện này ta quyết định thay hắn, Gia Cát Phong là chủ lực.”
Kiếm Thánh: “Đồng ý, ta căn bản còn chưa động tay.”
Thương Thánh: “Gia Cát Phong thật là người rất trọng tình nghĩa.”
“À đúng, ta đột nhiên nghĩ tới, tên nhãi này hình như là đệ tử của Gia Cát Phong.” Kiếm Thánh đột nhiên nói.
“Có chuyện này?” Hai người còn lại ngơ ngác.
Kiếm Thánh gật đầu: “Ừm, ta cũng nghe nói, trước kia hắn đã bày hai mươi tư ngôn tự ở nhà một nữ sinh.”
“Hắn đem hai mươi tư ngôn tự đều truyền cho Sở Vân Hiên? Chả trách, chả trách hắn muốn cùng nhau đến.” Thương Thánh cả kinh.
Đột nhiên, Thương Thánh nhận ra cái gì đó, nói: “Trước đây hắn cứ khăng khăng đòi ta nợ hắn nhân tình, chẳng phải là để tới lúc cần nhờ ta ra tay với tên đệ tử này đấy chứ? Thôi được rồi thôi được rồi, không sao, vừa hay mà.”
Kiếm Thánh gật đầu: “Đệ tử của mình bị người ta giết, làm sư phụ, chắc chắn rất tức giận, không chút kiêng dè công kích Bắc Hải, hợp tình hợp lý.”
Ba ——
Nói xong, hắn cùng Thương Thánh đập tay. Nghĩ đến cùng nhau mà......
“Hắt xì! Hắt xì!”
Ngoại ô hoang vu. Gia Cát Phong không ngừng hắt hơi. Sau lưng còn lạnh toát.
“Kỳ lạ.”
Hắn dừng bước, đưa tay ra tính một cái.
“Cái quái gì? Ta giết Bắc Hải? Chuyện khi nào?”
Hắn lại tính một cái.
“Thảo! Hai tên này để lão tử gánh nồi lớn à? Aiza!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận