Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 42: Lực lượng một người, nghịch chuyển càn khôn

Chương 42: Lực lượng một người, nghịch chuyển càn khôn
Tất cả mọi người không dám tin nhìn cái thân ảnh bị đánh bay ra ngoài, toàn thân cháy đen, đập mạnh xuống mặt đất.
Đó là...... Lưu Thế Kiệt!?
Hả?
Hiện trường, tất cả mọi người ngơ ngác.
Lưu Thế Kiệt từ dưới đất bò dậy.
Tuy rằng cháy đen, bị thương một chút, nhưng cũng không đến mức mất sức chiến đấu.
"Ha ha ha! Chỉ có nhiêu đó mà đòi một chiêu đánh bại ta? Mày tưởng mày là ai? Đồ phế vật!"
Mắng xong, Lưu Thế Kiệt liền muốn xông lên tiếp tục chiến đấu với Sở Vân Hiên.
Nhưng mà, khi bước chân hắn vừa muốn động thì.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Sân đấu võ, sao lại cách xa hắn như vậy?
Hắn cúi đầu nhìn, rồi lại nhìn phía trước.
Hắn ngây người.
Hắn...... bị đánh ra khỏi võ đài rồi?
Lưu Thế Kiệt ngẩn người tại chỗ.
Đến giờ phút này, hắn dường như mới cảm nhận được cái cảm giác đau rát do cháy trên khắp người.
Hắn...... thua rồi?
Hoa ——
Hiện trường, trực tiếp nổ tung.
"????"
"A? Lưu Thế Kiệt...... Thua rồi? Cái gì?"
"Sở Vân Hiên một chiêu đánh bại Lưu Thế Kiệt?"
"Điên rồi! Điên rồi rồi! Thế giới này điên rồi sao? Hắn Sở Vân Hiên Huyền Thể cảnh Lục Tinh, hắn dựa vào cái gì a? Con mẹ nó?"
"Mẹ ơi! chuyện này làm sao có thể? Lưu Thế Kiệt vừa nãy rõ ràng đã dùng gần như toàn lực rồi mà, một kích toàn lực của Huyền Thiên cảnh, bị một chiêu của Huyền Thể cảnh Lục Tinh đánh bại?"
"Cái thằng Sở Vân Hiên này rốt cuộc là quái vật gì vậy? Con mẹ nó!"
"......"
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, vì không dám tin, toàn thân run rẩy nhẹ.
"Cái quái gì vậy?"
Trần Hạo Bân cau mày, không dám tin.
Tiêu Thất Nguyệt hé miệng nhỏ, đôi mắt đẹp cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Khoa trương vậy sao?"
Hắn thậm chí còn chưa dùng cái Phong Trần Thiên Diễn Quyết mà mình đã dạy cho hắn nữa đấy.
Chiến lực gì mà kinh khủng vậy?
Quái vật gì vậy?
Sức mạnh của hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào rồi?
Chuyện này căn bản không hợp lẽ thường.
Lưu Thế Kiệt là Huyền Thiên cảnh đấy! Hắn còn đã dốc hết hỏa lực ra rồi đấy.
"Con mẹ nó......"
Tần Chấn Hải không nhịn được chửi một câu tục.
Đại học Thiên Hoa của hắn nhặt được bảo rồi.
Không, mẹ kiếp!!
Hắn Sở Vân Hiên đâu phải là người của đại học Thiên Hoa.
Không được!
Mình phải làm thế nào lôi kéo được hắn đến đại học Thiên Hoa mới được.
Cái chiến lực kinh khủng này, thậm chí còn vượt qua cả Tịch Sơ Tuyết nữa rồi?
Triệu Hoài Dương trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vẻ mặt hắn không dám tin.
"Khụ khụ ——"
Một giây sau, Triệu Hoài Dương mất thăng bằng, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
"Viện trưởng!"
Mấy vị đạo sư vội vàng đỡ hắn dậy.
"Thua rồi...... Thua rồi......"
Triệu Hoài Dương không thể tin vào mắt mình.
Lưu Thế Kiệt, võ giả Huyền Thiên cảnh trung cấp ban của đại học Thiên Dương.
Sau Kế Tịch Sơ Tuyết, Giang Ảnh, là thiên tài mạnh nhất thành phố Thiên Hoa.
Còn Sở Vân Hiên.
Một kẻ phế nhân còn không thức tỉnh thành công ở đại học nào, không hiểu sao, bây giờ lại trở thành Huyền Thể cảnh Lục Tinh.
Không vấn đề gì, hắn có thể chấp nhận.
Nhưng mà, Sở Vân Hiên một kẻ Huyền Thể cảnh Lục Tinh lại có thể một chiêu đánh bại thiên tài Lưu Thế Kiệt!?
Mấu chốt là, hắn đã tận mắt thấy Lưu Thế Kiệt tung ra vũ kỹ và sức mạnh cường đại.
Cho dù không dùng hết át chủ bài, cũng tuyệt đối là dùng toàn lực rồi.
Vậy mà hắn vẫn bị đánh đến chết luôn?
Bụi tan đi.
Sở Vân Hiên đứng đó, chế giễu nói: "Ta nói rồi, có vài thứ không phải cái kiểu người như ngươi có thể làm ra vẻ, Huyền Thiên cảnh của ngươi cũng chỉ đến thế thôi, cái loại tạp nham gì đâu, dám khoe mẽ trước mặt ta? Hả?"
Tạch tạch tạch ——
Mất hết thể diện, Lưu Thế Kiệt nắm chặt tay thành quyền, trong cổ họng gầm nhẹ: "Sở Vân Hiên!"
Răng hắn nghiến chặt đến sắp chảy máu.
Càng Khiêm Nhân hồi phục tinh thần, tiếp đó kích động hô to: "Hiên ca ngầu lòi quá, mẹ nó!"
Ba ba ba ——
Hiện trường, vang lên rất nhiều tiếng vỗ tay.
"Hiên ca ngầu lòi!"
"Hiên ca ngầu lòi!"
Những học viên đại học Thiên Hoa kia nhao nhao cùng hô lớn.
"Ha ha ha ——"
Tần Chấn Hải cười lớn một tiếng, nhìn về phía Triệu Hoài Dương.
"Ngại quá nha Triệu viện trưởng, sáu trận thắng liên tiếp, chờ chút nhé."
Đột nhiên Tần Chấn Hải ý thức được gì đó.
Sở Vân Hiên đánh bại cả Lưu Thế Kiệt của đại học Thiên Dương rồi, vậy chẳng phải nói......
Vị trí đài chủ này của hắn, ngồi vững rồi sao?
Ai còn có thể đánh thắng hắn?
Chẳng lẽ nói...... đại học Thiên Hoa thắng rồi?
Đại học Thiên Hoa nhờ Sở Vân Hiên, giữ được danh hiệu đệ nhất đại học thành phố Thiên Hoa sao?
Hả?
Tần Chấn Hải nghĩ đến đây, cả người đều đờ đẫn.
Con mẹ nó?
Hắn vốn để Sở Vân Hiên đến, là mong có thể thắng được một trận là tốt lắm rồi.
Như vậy cho dù đại học Thiên Hoa có thua thì cũng có chút mặt mũi.
Sau đó...... Ngươi Sở Vân Hiên lại bằng vào sức một người, bại Lục Tinh, bại Thất Tinh.
Một chiêu đánh bại Huyền Thiên.
Như đi vào chỗ không người.
Lật ngược thế cờ cho đại học Thiên Hoa sao?
Hả?
"A ha ha ha ——"
Tần Chấn Hải vui sướng cười to vang xa.
Còn đối với Triệu Hoài Dương thì tiếng cười này lại càng thêm chói tai.
Lưu Thế Kiệt hét lớn: "Không tính! Ta khinh địch, làm lại!"
Nói xong, hắn lao lên võ đài.
"Cút xuống cho ta!"
Triệu Hoài Dương nổi giận gầm lên một tiếng.
Lưu Thế Kiệt nhìn Triệu Hoài Dương, mắt đỏ ngầu, hét: "Ta khinh địch."
"Còn chưa đủ mất mặt sao?" Triệu Hoài Dương quát lớn.
Lưu Thế Kiệt nắm chặt nắm đấm, sau đó chỉ vào Sở Vân Hiên, hét lớn: "Trên người hắn nhất định có linh khí làm tăng chiến lực, không công bằng, đồ đần cũng biết, ta một kẻ Huyền Thiên cảnh, làm sao có thể đánh không lại Huyền Thể cảnh Lục Tinh?"
Những người khác tuy khó chấp nhận.
Nhưng bọn hắn làm sao lại không rõ chứ?
Vừa rồi trong hơi thở, nào có sức mạnh của Linh Khí nào tham gia?
"Thua là thua, đừng viện lý do vô ích, có công phu đó, siêng năng tu luyện thì hơn." Triệu Hoài Dương nói.
Lưu Thế Kiệt cúi đầu, âm thầm nắm chặt tay.
Sở Vân Hiên nhếch mép cười: "Triệu viện trưởng nói rất đúng, bất quá khi siêng năng tu luyện thì nhớ uống hết chỗ nước thải của đại học Thiên Dương nhé, nếu cảm thấy quá nhiều, thì có thể chia ra mục tiêu nhỏ, mỗi ngày uống một chút."
"Ngươi!" Lưu Thế Kiệt tức giận chỉ vào Sở Vân Hiên.
Sau đó Sở Vân Hiên hô: "Còn ai nữa không?"
Im lặng như tờ.
Triệu Hoài Dương thở dài.
Ai có thể ngờ được chứ?
Hắn nhìn Tần Chấn Hải.
Xem ra, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.
Tần Chấn Hải ôm quyền: "Triệu viện trưởng, đa tạ."
"Viện trưởng......"
Người nữ chủ trì run rẩy nhìn Triệu Hoài Dương.
Triệu Hoài Dương thở dài một hơi, rồi sau đó bất lực gật đầu.
Nữ chủ trì: "Ta... ta tuyên bố, trong lần luận bàn giữa đại học Thiên Hoa và đại học Thiên Dương lần này, đại học Thiên Hoa...... Chiến thắng!"
Tần Chấn Hải hớn hở mang sinh viên đại học Thiên Hoa trở về.
Giờ phút này, rất nhiều học sinh, đạo sư đại học Thiên Hoa đang đợi ở cửa.
Sắc mặt bọn họ rất uể oải.
Phó viện trưởng đám người đã nghĩ xong cách an ủi mọi người.
Khi thấy những người đang nhún nhảy trở về, bọn họ đều sững sờ một chút.
Một vị đạo sư đi tới trước mặt Tần Chấn Hải, nói: "Viện trưởng, không sao đâu."
"Cái gì không sao?" Tần Chấn Hải cười nói.
Càng Khiêm Nhân nhìn mọi người, hô lớn: "Các vị! Chúng ta thắng rồi!"
"Chúng ta thắng rồi!!"
"Thắng! Ha ha ha!"
"Con mẹ nó! Mày dám tin không!? Chúng ta thắng rồi!"
"Hiên ca ngầu lòi!"
"Hiên ca ngầu lòi quá!"
"......"
"Gì?"
Đám người ở cổng đại học Thiên Hoa ai nấy đều ngơ ngác.
Thắng rồi?
Đại học Thiên Hoa bọn họ có thể thắng được sao?
Hả?
Hiên ca ngầu lòi?
Đây là tình huống gì?
"Các ngươi không biết đấy thôi, Hiên ca mạnh mẽ như vậy, một chiêu đánh bại Huyền Thiên cảnh Lưu Thế Kiệt! Quá mẹ nó đẹp trai a."
"Con mẹ nó? Một chiêu đánh bại Huyền Thiên?"
"Hả?"
"......"
Phía sau đám người.
Tống Thư Hằng đứng đó, mắt hơi nheo lại......
Cùng ngày.
Tin tức Sở Vân Hiên một chiêu đánh bại Huyền Thiên, giống như bom nổ, nhanh chóng lan khắp toàn thành phố Thiên Hoa.
Không, không chỉ thành phố Thiên Hoa.
Tin tức này cũng gây sóng gió không nhỏ trên mạng.
Huyền Thể cảnh Lục Tinh, một chiêu đánh bại Huyền Thiên cảnh Nhất Tinh.
Đặt ở toàn bộ Địa Cầu cũng rất gây sốc.
Sở Vân Hiên đã về đến nhà.
Hôm nay giá trị hệ thống kiếm được thật đã.
Đáng tiếc, nếu hôm nay là [hệ thống vả mặt trang bức] hoặc [hệ thống chấn kinh] thì không chừng lợi nhuận còn cao hơn.
Két ——
Sở Vân Hiên mở cửa.
"Tiểu Nhã Nhi, ta về rồi, nàng có ở nhà không?"
Sở Vân Hiên cười gọi.
Muốn kể tin vui này cho Lâm Nhã Nhi.
Đột nhiên, lông mày hắn nhíu lại.
Có một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận