Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 801: mười hai ngày mệnh hình

Sở Vân Hiên chau mày. Hắn ẩn ẩn cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp. Cho nên...... "Thời gian đứt gãy!" Thuộc về thần giai linh kỹ mang thuộc tính thời gian! Lúc trước một chiêu thời gian đứt gãy, không ai phòng bị, đã giúp hắn chém giết hơn mười vị cường giả Thiên Đạo cảnh của Yêu tộc. Nhưng mà, thời gian đứt gãy của Sở Vân Hiên vậy mà không có bất cứ hiệu quả nào lên người Sát Ma. Đây là có ý gì? Đây là vì sao? Kỳ thật Sở Vân Hiên cũng không quá bất ngờ. Lý Quan Kỳ nhất định đã tìm cách đối phó hoặc là phòng bị các loại năng lực của hắn. Bao gồm cả đợt trùng kích pháp tắc linh hồn vừa rồi của Sát Ma, hắn vậy mà trực tiếp dùng một loại lực lượng nào đó ngăn cản. Quả là kỳ lạ! Sở Vân Hiên cũng thấy điều này rất hợp lý. Trên đời này có quá nhiều thứ mà hắn không biết! Không, thậm chí có thể nói, không nhất định là ở Lam Tinh. Thậm chí có khả năng có lực lượng của thế giới khác, có thể đối phó hắn, điều này cũng hợp tình hợp lý. "Sở Vân Hiên, vào trong kia đợi đi." Đột nhiên, Sát Ma lấy ra một vật giống như quyển trục. Hắn mở nó ra. Trông nó như một bức tranh. Thoạt nhìn, đây là một bức tranh sơn thủy rất đẹp. Sở Vân Hiên thực tế đã kịp phản ứng. Thậm chí hắn còn dùng pháp tắc không gian. Nhưng mà... Hắn bị nguồn lực lượng kia khóa chặt. Lực lượng không gian của hắn phóng ra sau đó biến mất ngay tại chỗ. Nhưng mà tại mười mấy cây số bên ngoài, Sở Vân Hiên vừa mới rơi xuống đất, liền đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Còn ở chỗ Sát Ma, Sở Vân Hiên hóa thành một vệt ánh sáng, trực tiếp chui vào bên trong Linh khí của hắn. "Vô dụng, người đã bị mười hai ngày mệnh hình khóa chặt, dù cho ngươi trong nháy mắt trốn đi mấy ngàn cây số, ngươi cũng nhất định phải bị hút vào trong đó." Sát Ma lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó hắn tranh thủ thời gian đóng mười hai ngày mệnh hình lại. "Đế Lâm đại nhân không hổ là Đế Lâm đại nhân, loại linh khí mà ta nghe còn chưa từng nghe qua vậy mà cũng có thể lấy ra." Sát Ma liếc nhìn mười hai ngày mệnh hình trong tay mình. Hắn cũng không biết thứ này từ đâu mà ra. Bất quá, có vẻ như nó là đồ vật của thế giới kia. Dù sao mục đích của vật này không phải là tiêu diệt Sở Vân Hiên. Mà là vây khốn hắn. "Sở Vân Hiên à Sở Vân Hiên, ngươi xác thực rất thông minh và cẩn thận, chỉ là đáng tiếc, ngươi vẫn còn hơi tự phụ, ngươi cho rằng Thiên Hồn Địch loại vật này không đối phó được ngươi, liền cho là thật không có loại lực lượng nào có thể đối phó được ngươi sao? Hoàn toàn sai, ngươi đang đối mặt với Đế Lâm đại nhân đó." "Chúng ta đều biết giết ngươi rất khó, nhưng chúng ta cũng đâu nhất thiết phải giết ngươi, chúng ta chỉ cần vây khốn ngươi là được rồi." Khóe miệng Sát Ma hơi nhếch lên. "Tiến vào cái mười hai ngày mệnh hình này, có khi vài chục năm hay hai mươi năm ngươi cũng không chắc có thể đi ra được, đợi đến khi ngươi đi ra, Lam Tinh đã bị chúng ta thống trị, mà khi đó ngươi một cây khó chống vững nhà, hết cách rồi, chiến tranh, là phải dùng cái đầu đó." Sát Ma thu hồi mười hai ngày mệnh hình. Sau đó hắn nhìn về phía chiến trường trước mắt. Không có Sở Vân Hiên, chiến trường bên này cũng không còn bất cứ uy hiếp nào. "Giết cho ta!" Sát Ma cũng xông vào trong chiến trường. "Sở Vân Hiên đâu?" Tiêu Thất Nguyệt chém giết một vong hồn, lóe tới bên người Tịch Sơ Tuyết. "Ta không biết." Tịch Sơ Tuyết lắc đầu. Các nàng chiến đấu thực sự quá kịch liệt, căn bản rất khó để ý đến những người khác. "Hắn không phải đang..." Tịch Sơ Tuyết nhìn thoáng qua nơi xa. Lúc trước hắn đang chiến đấu với những quái vật khổng lồ đó mà? Chư Cát Vân lóe đến bên này. "Ta nhìn thấy hắn có thể là đang đánh nhau với Sát Ma, nhưng phía sau ta không để ý." "Hiên ca có lẽ đi truy sát ma rồi, không đúng." Vưu Khiêm Nhân chỉ vào hư không nơi xa. "Đó là Sát Ma mà?" Mọi người chau mày. Sát Ma đã tham chiến, Sở Vân Hiên đâu? Điều này không hợp lý. Vèo... Lúc này, Lạc Linh Lung chạy nhanh tới. "Hắn có thể đã bị vây rồi." Lạc Linh Lung sắc mặt ngưng trọng nói. "Cái gì?" Lạc Linh Lung nói: "Ta vừa rồi nhìn thấy..." "Tê..." Bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh. Tiêu Thất Nguyệt nói: "Cái đám Sát Ma đó bọn chúng kiêng kị Tiểu Hiên Hiên, bọn chúng cũng biết hoặc là đánh không lại Tiểu Hiên Hiên, hoặc là cũng tuyệt đối không giết được, mà Tiểu Hiên Hiên đối với chiến cuộc ảnh hưởng thực sự quá lớn, cho nên bọn chúng lựa chọn vây khốn hắn." "Thật hèn hạ." Thượng Quan Vũ nói: "Bất quá với thực lực và năng lực của hắn, cũng không thành vấn đề lớn, ta nghĩ hắn sẽ sớm xuất hiện thôi." "Đúng vậy! Chúng ta đánh phần của chúng ta, không thể đợi Tiểu Hiên Hiên xuất hiện sau, cục diện đã không thể khống chế được nữa rồi!" "Giết!" Giờ phút này. Sở Vân Hiên xuất hiện trong một tiểu thế giới. Tiểu thế giới này rất đẹp. Núi xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, phong cảnh tươi đẹp. Sở Vân Hiên chau mày, nhớ lại một chút. "Một loại linh khí tiểu thế giới nào đó sao?" Giống như Giang Sơn Xã Tắc Đồ? Bên trong có một thế giới nhỏ, sau khi hấp thu hắn vào coi như giam hãm hắn. Có lẽ muốn vây khốn rất lâu. Nhưng mà, trên đời này không tồn tại lực lượng tuyệt đối không có sơ hở. Sở Vân Hiên biết ý đồ của bọn chúng. Bọn chúng muốn vây khốn hắn. Giam hãm hắn, ở bên ngoài có lẽ sẽ không gặp nhiều áp lực. Cho nên, Sở Vân Hiên nhất định phải nhanh chóng thoát ra ngoài. Nhưng mà... Sau đó, Sở Vân Hiên nghe thấy một chút động tĩnh. Ánh mắt của hắn nhìn lại. Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, có một lượng lớn vong hồn thậm chí có cả Titan khổng lồ đang lao về phía hắn. "Lý Quan Kỳ à, ngươi quả thật rất lợi hại." Để vây khốn hắn, để đề phòng vạn nhất, thậm chí còn sắp xếp những đối thủ này đến dây dưa, hạn chế hắn. Nhìn xem, Sở Vân Hiên không giải quyết hết bọn này, hắn xác thực rất khó đi ra ngoài. Xoát... Sở Vân Hiên vung Thiên Tinh trong tay. "Pháp tắc thuộc tính, băng!" Thiên Tinh quấn quanh một hàn lực đáng sợ. Hàn lực kinh khủng lấy Sở Vân Hiên làm trung tâm, hướng bốn phía lan tràn. Đến đâu, những thân ảnh kia đều bị đóng băng thành tượng băng. Dù sao pháp tắc cũng là pháp tắc. Cảnh giới của Sở Vân Hiên, có lẽ chỉ là thôi động một góc băng sơn của pháp tắc mà thôi! Nhưng mà... Đối phó với lũ bất nhập lưu này, có thể có bao nhiêu phiền phức chứ? "Phá!" Sau đó, vô số vong hồn đã biến thành tượng băng vỡ nát, hóa thành bột phấn. Tên Thái Thản Cự Viên khổng lồ đột phá được lực lượng băng phong. Bất quá, đối với Sở Vân Hiên, vô dụng! Vèo... Sở Vân Hiên lao thẳng lên. Thời gian chậm rãi trôi qua. Khí thế trên người Sở Vân Hiên đột nhiên bộc phát ra! Hắn đã đột phá lên Thiên Đạo cảnh lục tinh. Chỉ tăng lên một sao cảnh giới này, cũng đủ để Sở Vân Hiên cảm thấy mình tăng lên quá nhiều. Nhưng điều ngoài dự kiến của Sở Vân Hiên là... Số lượng vong hồn nơi này rất nhiều. Quả thật không tiếc chi phí để hạn chế hắn. "Không được." Sở Vân Hiên chau mày. Hắn cảm giác không giết hết được. "Rút lui trước!" Sở Vân Hiên nhất định phải nghĩ lại xem nên làm thế nào để ra ngoài. Mà không phải là hao tổn ở chỗ này. Một lần nhảy không gian, Sở Vân Hiên biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại, hắn đã ở cách đó mấy trăm cây số. Nơi này thật sự rất lớn. Sở Vân Hiên cũng không biết có biên giới hay không, dù sao mấy trăm cây số vẫn còn trong vị trí này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận