Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 68: Ngươi người còn trách tốt lặc

Đám người nhao nhao từ bên cạnh Hoàng Thiên Lệ đi ngang qua, tiến vào bên trong pháo đài cổ.
Hoàng Thiên Lệ nắm chặt nắm đấm.
“Hắn sao.” Hắn liếc mắt nhìn bóng lưng Sở Vân Hiên đi vào, đôi mắt ngưng lại.
Tiếp đó Hoàng Thiên Lệ cũng đi theo vào.
“Thông suốt!” Tầng một của cổ bảo rất lớn.
Điều khiến người khác chú ý nhất là ở giữa có một pho tượng rồng.
Chung quanh rải rác rất nhiều đồ vật, cũng có đặc biệt nhiều giá đỡ.
“Con mẹ nó! Phát! Phát a!” “Ngoan ngoãn! Nhiều bảo bối vậy?” “Võ kỹ Huyền Giai Bát Tinh, võ kỹ Địa Giai Tam Tinh! Võ kỹ Địa Giai Lục Tinh! Ha ha ha ha!” “Thanh kiếm này chỉ sợ là Địa Giai a! Thanh thương này ít nhất cũng là Địa Giai! Oa kháo!” “Toàn bộ là của ta! Tất cả đều là của ta!” “……” Rất nhiều người nhìn những vật kia, nhao nhao bắt đầu tranh đoạt.
Vương Hoài Quang và những người khác cau mày.
“Đều đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Vương Hoài Quang lớn tiếng nói.
Mọi người đồng thời dừng lại động tác trong tay, đồng loạt nhìn về phía Vương Hoài Quang.
Một giây sau, bọn họ lại tiếp tục lao vào cướp đoạt bảo vật.
“Ta nói! Đừng lộn xộn! Có thể sẽ gặp nguy hiểm!” Vương Hoài Quang lại hô lớn.
“Có nguy hiểm gì a, ngươi không phải chỉ sợ chúng ta cướp hết bảo bối, chính ngươi không vớt được bao nhiêu sao?” “Đúng đấy, đúng đấy, tất nhiên mọi người là cùng đến đây, ai cướp được chính là của người đó.” “Chúng ta đã trải qua nguy hiểm, đây chính là phần thưởng chủ nhân linh cảnh ban cho chúng ta, với hắn mà nói đây đều là rác rưởi, nhưng đối với chúng ta, tùy tiện một võ kỹ Địa Giai cũng là chí bảo.” “……” Vương Hoài Quang cau mày.
Trừ khi Sở Vân Hiên chọn được con đường hoàn toàn không có nguy hiểm, an toàn nhất.
Nếu không, tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhân tính a.
Ánh mắt Tống Thư Hằng nhìn đến một thanh kiếm.
“Cái này sợ là có phẩm cấp tiếp cận Thiên Giai đi?” Tống Thư Hằng cảm giác một chút rồi do dự, sau đó đưa tay ra.
“Tống ca, đừng mà, cẩn thận gặp nguy hiểm.” Triệu Thế Kiệt nhắc nhở một tiếng.
Tống Thư Hằng cười cười, chỉ chỉ hiện trường hỗn loạn, nói: “Ngươi xem bọn họ đều cướp thành cái dạng gì rồi, có nguy hiểm gì chứ.” Nói xong, hắn đưa tay ra.
“A ——” Đột nhiên, một tiếng hét thảm phá vỡ khung cảnh vui vẻ này.
Chỉ thấy tay của một người đột nhiên bị một làn sương mù màu xanh lục ăn mòn chỉ còn lại xương cốt.
“Cái gì?” Đám người con ngươi co rụt lại.
“A ——” Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
Có người thì cánh tay, có người thì chân, có người thì ngực... Huyết nhục toàn bộ bị ăn mòn sạch sẽ.
Phanh —— Lại tiếp đó, không biết là lực lượng gì, khiến thân thể của bọn họ trong nháy mắt nổ thành vô số bọt máu.
Bắn tung tóe vào người những người không sao.
“A!!” Trong khoảnh khắc, tiếng thét chói tai, tiếng gọi sợ hãi, tiếng khóc tràn ngập toàn bộ tầng một của cổ bảo.
Sở Vân Hiên hơi nhíu mày.
Hình như... Người cướp được cái gọi là bảo vật ở đây đều gặp chuyện không may.
Không! Cũng không phải a.
Sở Vân Hiên thấy có vài người cầm trong tay võ kỹ, cầm Linh Khí.
Nhưng mà bọn họ lại không chết?
Lạch cạch —— Một nam sinh cầm trong tay một thanh kiếm, trơ mắt nhìn rất nhiều người bên cạnh toàn bộ nổ thành bọt máu, sợ hãi vội vàng vứt bỏ kiếm trong tay.
“Ta sắp chết, ta sắp chết.” Hắn hai mắt vô thần, sợ hãi lẩm bẩm.
Nhưng hắn lại không có chuyện gì.
“Con mẹ nó!” Tống Thư Hằng trừng to mắt, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Hắn nhanh chóng thu hồi tay đang đưa về phía thanh kiếm kia.
Chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, trong hơn 500 người, đã có hơn 100 người chết.
Ọe —— Rất nhiều người nhịn không được nôn ọe.
Sở Vân Hiên còn thấy kỳ lạ.
Tại sao mình lại không gặp chút nguy hiểm nào chứ?
Quả nhiên!
“Ta muốn ra ngoài! Ta muốn ra ngoài!” Rất nhiều võ giả bị dọa sợ liền muốn chạy ra khỏi cổ bảo.
Nhưng khi bọn họ nhìn lại, cửa lớn đã đóng lại từ lúc nào.
Bọn họ dùng sức đẩy, kéo, đều không thể mở được cửa lớn.
“Ta đã bảo các ngươi đừng lộn xộn, các ngươi không nghe!” Vương Hoài Quang nghiến răng nói.
Lần này, tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hừ! Đây chính là cái giá của sự tham lam! Một đám ngu xuẩn, nhân tộc mà trông cậy vào các ngươi sao?” Hoàng Thiên Lệ hừ lạnh một tiếng.
“Ở đây... Ở đây có chữ viết.” Một nữ sinh hô lên.
“Đọc đi.” Vương Hoài sắc mặt ngưng trọng nói.
MM: “Rất... Rất không may, các vị đã chọn phải con đường nguy hiểm nhất.” Đám người: ???
MM: “Thế nhưng nguy hiểm là gì đâu? Đây là một bí mật, sau một tiếng, người sống sót có thể rời khỏi đại điện, chúc các ngươi may mắn.” MM nuốt nước miếng một cái nhìn đám người: “Không có... Không còn gì.” Trong khoảnh khắc, đám người trừng lớn mắt.
Triệu Thế Kiệt chỉ vào Sở Vân Hiên, quát: “Ta nói rồi mà, hắn chính là cái sao chổi, hắn lại dẫn chúng ta chọn phải con đường nguy hiểm nhất! Chính là hắn, chính là hắn! Chúng ta sẽ chết, chúng ta đều sẽ chết.” “Con mẹ nó! Lại là nguy hiểm nhất, ta còn tưởng là rất an toàn chứ, cái này?” “Sẽ không thật sự là cái gì sao chổi chứ?” “Hả?” “……” Thực ra mọi người dù không tin tà, nhưng bây giờ ít nhiều cũng có chút tin.
Tống Thư Hằng nhìn Sở Vân Hiên một cái.
Lần này hắn không nói gì.
“Sao! Lão tử thật muốn giết chết ngươi!” Hoàng Thiên Lệ lao về phía Sở Vân Hiên.
“Đủ!” Vương Hoài Quang quát lên: “Ta lặp lại lần nữa, không có cái gì sao chổi, bọn họ chết, là do lòng tham của bọn họ, vì sao chúng ta bốn trăm người này không sao? Ta có nhắc nhở các ngươi đừng lộn xộn không? Nếu như bọn họ không tham lam, nghe lời của ta không đi lung tung, bọn họ sẽ chết sao?” Chu Phàm nói: “Có thể thấy, người chết đều là những người tranh đoạt bảo vật.” “Nhưng mà có rất nhiều người, bọn họ cũng lấy được bảo vật, nhưng bọn họ lại không sao cả.” Tống Thư Hằng nói: “Rất đơn giản, có những bảo vật có thể lấy, có những cái cầm vào là sẽ chết, cái này thì tùy thuộc vào lựa chọn của mỗi người, nhưng cái giá phải trả là đánh cược mạng.” “Vậy có phải nói, nếu như chúng ta không động vào đồ vật bên trong này, sau một tiếng, chúng ta có thể ra ngoài không?” Tống Thư Hằng gật gật đầu: “Khả năng cao là vậy, nếu không có chuyện gì bất trắc xảy ra.” “Vậy cho nên…” Vương Hoài Quang nhìn Triệu Thế Kiệt, nói: “Mặc dù đúng là chúng ta đã chọn con đường nguy hiểm nhất, nhưng bọn họ chết, không liên quan đến sự lựa chọn, là do lòng tham của chính bọn họ.” “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” “Đúng a, nên làm gì?” Vương Hoài Quang nói: “Trước tiên cứ quan sát xung quanh xem sao, vị chủ nhân linh cảnh này nhốt chúng ta trong pháo đài cổ, chắc chắn là có dụng ý của hắn, nhưng mọi chuyện các ngươi đều thấy rồi, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, trừ khi ngươi định đánh cược mạng.” Đám người cũng thận trọng nhao nhao tản ra.
Vương Hoài Quang đi đến bên cạnh Chu Phàm.
“Sao rồi?” Chu Phàm thở dài một hơi: “Nói thật, ta cũng có chút dao động, ta thật sự nghi ngờ.” Vương Hoài Quang vỗ vai hắn: “Khả năng cao là không phải.” Hắn cũng từ chỗ chắc chắn không phải đã biến thành có khả năng cao là không phải.
Cũng có chút dao động.
“Vương tổ trưởng, chờ một chút.” Một nam sinh gọi Vương Hoài Quang lại.
“Ừ?” Ánh mắt mọi người nhìn lại.
Ngón tay của hắn chỉ vào pho tượng cự long ở chính giữa pháo đài cổ.
“Trong miệng cự long kia hình như đang ngậm cái gì đó.” “Phải không?” Rất nhiều người nhao nhao xúm lại.
“Thật đúng là!” “Long châu sao!” “Cái gì? Long châu!?” Lần này, những cao thủ pháp tắc cảnh, lĩnh vực cảnh có mặt ở đây đều không giữ được bình tĩnh.
Nếu thực sự là long châu… Thì thứ này trong tương lai có thể giúp bọn họ dễ dàng đột phá đến Thiên Tôn cảnh!
Đây chính là một chí bảo không thể tưởng tượng được!
“Ha ha ha! Của ta!” Hoàng Thiên Lệ cười lớn một tiếng, trực tiếp xông lên.
Không ai tranh với hắn.
Tay của Hoàng Thiên Lệ sắp nắm được long châu rồi.
Đột nhiên phát hiện không ai nhúc nhích.
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
Theo lý mà nói, những cường giả như Vương Hoài Quang, Chu Phàm, chắc chắn bọn họ cũng vô cùng muốn có nó.
Tại sao bọn họ không tranh?
Chẳng lẽ không muốn sao?
Khoan đã!
Bọn họ không phải là không muốn!
Mà là không dám cầm!
Cầm là đang đánh cược mạng a.
Cược sai là chết ngay.
Nếu cược đúng, thì thay người khác mạo hiểm, đến lúc đó người khác tìm cơ hội động thủ với hắn, cướp đi long châu.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy mình thiệt.
Hoàng Thiên Lệ đáp xuống mặt đất, ho khan một tiếng: “Khụ khụ, ta thực ra cũng không muốn lắm.” “Không sao, ta thì thực sự không muốn.” Vương Hoài Quang nói.
Chu Phàm: “Ta cũng không muốn, lĩnh vực cảnh rất tốt.” “Đúng vậy.” “Đúng đúng đúng! Ta cảm thấy dù sao Hoàng Thiên Lệ cũng đang bị truy nã, nếu có được viên long châu này, sẽ có cơ hội tấn cấp Thiên Tôn cảnh trong thời gian ngắn, như vậy cho bản thân ngươi cũng có bảo đảm, loại chuyện giúp người hoàn thành ước nguyện này, ta rất vui lòng làm.” “Đúng vậy, cảm thấy ở chung với Hoàng Thiên Lệ một hồi, thấy người cũng không tệ. Hoàng Thiên Lệ, ngươi lấy đi.” “Đúng a, ngươi lấy đi, cảm giác người ngươi còn khá tốt đấy.” Hoàng Thiên Lệ: “……” Sở Vân Hiên: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận