Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 855: nữ tử thần bí!

Chương 855: Nữ tử thần bí!
Đại đương gia sơn tặc kia cảm thấy Sở Vân Hiên không phải loại người tốt lành gì. Vậy đương nhiên là muốn tiện tay diệt trừ hắn.
Sưu ——
Theo đó, hắn tự mình cầm lưu tinh chùy, nhảy lên phóng tới Sở Vân Hiên.
Uy thế Chí Tôn thiên Đạo kia cũng đặc biệt đáng sợ.
Sở Vân Hiên: “……”
Không phải chứ? Vừa lên đã muốn giết người sao?
Được thôi.
Sở Vân Hiên trực tiếp thi triển Phong Trần thiên diễn quyết, từ cảnh giới Thiên Đạo thất tinh trực tiếp nhảy lên Chí Tôn thiên Đạo.
Nhưng mà…
Thế giới này khác biệt với Lam Tinh ở chỗ, thế giới này có thể đột phá lên đến Tôn Thiên Đạo.
Mà Phong Trần thiên diễn quyết, tổng cộng có bảy tầng. Mỗi một tầng đều có thể tăng lên một tinh cảnh giới.
Cho nên, Sở Vân Hiên thi triển tầng thứ ba đã có thể đạt tới Chí Tôn cảnh giới thiên đạo.
Vậy nên, hắn có thể thông qua Phong Trần thiên diễn quyết để cảnh giới của mình đạt đến Chí Tôn trên thiên Đạo.
Nhưng, đây dù sao cũng là một đại cảnh giới cực kỳ khoa trương. Không thể nói Phong Trần thiên diễn quyết thi triển tầng thứ tư là có thể trực tiếp tiến vào một tinh của đại cảnh giới kia.
Cho nên…
Sở Vân Hiên thi triển Phong Trần thiên diễn quyết tầng thứ bảy. Hắn phát hiện mình vậy mà đã chạm đến ranh giới cảnh giới kia.
Giờ phút này, khí tức của Sở Vân Hiên dưới sự tăng phúc của Phong Trần thiên diễn quyết tầng thứ bảy, đến gần vô hạn cảnh giới kia. Cực kỳ khoa trương.
Nhưng có một thứ khoa trương hơn. Đó là tốc độ tiêu hao linh lực của Sở Vân Hiên!
Hắn có thể kiên trì rất lâu ở Chí Tôn thiên Đạo, linh lực của hắn cực kỳ hùng hậu. Nhưng ở cảnh giới này, hắn nhiều nhất có thể kiên trì được ba mươi giây?
Đó căn bản không phải là khái niệm của một cảnh giới. Thậm chí, Sở Vân Hiên cảm thấy việc mình có thể bức đến cảnh giới kia đã là có chút khoa trương.
Ban đầu ở Lam Tinh, Lý Quan Kỳ đã đạt đến cảnh giới kia. Nhưng nói thế nào nhỉ? Không giống!
Đến thế giới này, Sở Vân Hiên rõ ràng cảm giác cảnh giới kia và cảnh giới của Lý Quan Kỳ hoàn toàn không phải là cùng một khái niệm.
“Cái gì? Thần Đạo cảnh?”
Đại đương gia đang xông tới cảm nhận được khí tức của Sở Vân Hiên, trực tiếp trừng lớn mắt.
Nguy rồi!
Hắn theo bản năng muốn bỏ chạy. Nhưng làm sao Sở Vân Hiên có thể để hắn chạy được?
Một cỗ lực lượng không gian kinh khủng bùng nổ.
“Thuộc tính không gian võ giả!”
Cảm nhận được không gian của Sở Vân Hiên, Đại đương gia kia càng thêm giật mình.
Hắn dốc hết sức công kích vào kết giới không gian, nhưng kết giới không gian vẫn bất động.
Đây chính là chênh lệch giữa hai cảnh giới.
“Thiếu hiệp! Thiếu hiệp!!”
Đại đương gia sơn tặc kia lập tức luống cuống. Hắn xoay người, cầu khẩn nhìn Sở Vân Hiên.
“Thiếu hiệp tha mạng, là tiểu nhân có mắt không tròng.”
“Vậy thì kiếp sau chú ý chút đi.”
Không gian áp súc.
Trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể của hắn bị ép thành hư vô.
“Nhanh… Chạy mau!”
Thấy Đại đương gia bị giết, cộng thêm uy thế Thần Đạo cảnh của Sở Vân Hiên, đám sơn tặc còn lại cũng hoảng sợ. Theo đó, bọn chúng nhao nhao hốt hoảng bỏ chạy.
“Khụ khụ.”
Ba võ giả hộ tống còn lại, cũng che ngực ho khan vài tiếng.
Một võ giả lớn tuổi cầm đầu chắp tay với Sở Vân Hiên: “Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp! Tại hạ là đoàn trưởng Phong Dung Binh Đoàn, Ngụy Nghiêu.”
“Hạnh ngộ, tại hạ Sở Vân Hiên.”
Sở Vân Hiên cũng chắp tay đáp lại.
Binh đoàn, là một “nghề nghiệp” ở Cửu Châu thế giới này. Giống như công hội thợ săn tiền thưởng ở Lam Tinh vậy. Binh đoàn bọn họ bình thường sẽ nhận một số nhiệm vụ, thu được thù lao phong phú. Những nhiệm vụ này có thể là tìm kiếm thiên địa linh vật, hộ tống người các loại. Cũng là một nghề liếm máu trên đầu lưỡi.
“Đa tạ Sở thiếu hiệp ra tay tương trợ, không ngờ ở nơi hẻo lánh như vậy lại có sơn tặc hoành hành, ai.” Ngụy Nghiêu thở dài một hơi.
Sau đó tranh thủ thời gian nhìn về bên cạnh: “Lão Tứ thế nào rồi?”
Một người trong đó cho võ giả bị trọng thương hôn mê uống một viên đan dược.
Rồi nói: “Thương thế rất nặng, nhưng… chắc không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngụy Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, ngươi mang Lão Tứ về dưỡng thương trước đi.”
Theo đó, hắn đi tới bên xe ngựa, cung kính nói vào bên trong: “Tô cô nương, đoạn đường sau đó sẽ an toàn hơn, do hai người chúng ta hộ tống, ý của ngài thế nào?”
Ánh mắt của Sở Vân Hiên nhìn sang.
“Ừm.”
Trong xe ngựa truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng, bình thản, mang theo một chút quyến rũ, lười biếng. Qua giọng nói này, dường như không thể nghe ra cuộc chiến vừa rồi có ảnh hưởng gì đến tâm trạng của nàng.
Sở Vân Hiên hỏi: “Không biết các vị muốn đi…?”
Ngụy Nghiêu nói: “Chúng ta muốn đi đế đô, còn Sở thiếu hiệp?”
Sở Vân Hiên nói: “Vừa hay, ta cũng muốn đi đế đô.”
Sở Vân Hiên căn bản không biết mình muốn đi đâu.
Đế đô, hẳn là kiểu thủ đô nhỉ? Đi chỗ đó chắc không sai.
“Như vậy thì tốt, Sở thiếu hiệp cùng chúng ta đồng hành, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Sở Vân Hiên chắp tay: “Vậy thì đa tạ!”
“Sở thiếu hiệp lên xe đi, ta có thể lo liệu.”
Lúc này, giọng nữ kia từ trong xe ngựa truyền đến: “Công tử không ngại lên đây đi, chỗ này rộng lắm.”
Sở Vân Hiên: “……”
Ngụy Nghiêu qua hỏi: “Tô cô nương, có làm phiền không?”
“Không sao, dù sao vị công tử này đã cứu tiểu nữ tử một mạng.”
Sở Vân Hiên: “Không cần thiết đâu.”
“Công tử xin mời.” giọng nữ lại vang lên.
Giọng nói rất dễ nghe, là kiểu lười biếng, quyến rũ mang cảm giác ngự tỷ.
Thật lòng mà nói, Sở Vân Hiên cảm thấy giọng nói của phụ nữ ở thế giới này không giống Lam Tinh. Dù sao văn hóa cũng không giống nhau.
Người ta đã nói như vậy, làm sao Sở Vân Hiên còn từ chối được?
Ngụy Nghiêu nói: “Tô cô nương nhiệt tình mời, Sở thiếu hiệp mời đi.”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Ừm, vậy ta làm phiền.”
Sau đó, Sở Vân Hiên tiến lên, vén rèm xe ngựa lên. Một mùi thơm theo đó tỏa ra. Mùi thơm này khiến bất kỳ người đàn ông nào ngửi vào cũng thấy có chút say.
Sở Vân Hiên chui vào xe ngựa. Không gian bên trong quả thật không nhỏ. Một nữ tử mặc váy tiên màu tím ngồi ngay ngắn ở đó. Cao quý, hào phóng, quyến rũ, thấm vào ruột gan. Trên mặt tuy có lụa mỏng che, nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần và khí chất kinh người như tiên giáng trần của nàng.
Nói thật, đây là lần đầu Sở Vân Hiên đến thế giới này, lần đầu nhìn thấy nữ tử ở thế giới này. Quả thật khiến mắt người sáng lên. Nàng khẽ nhướng mày, đôi mắt mê hoặc như tơ, xiêm y ôm sát lấy thân hình thướt tha quyến rũ, bộ ngực sữa nửa lộ, toàn thân tỏa ra một cỗ khí chất quyến rũ mềm mại, đúng là một tuyệt thế vưu vật.
“Công tử mời ngồi.”
Nàng cười một tiếng, phất tay tựa như có thể câu hồn đoạt phách người ta.
“Đa tạ.”
Sở Vân Hiên ngồi vào vị trí đối diện nàng.
Mã Đức! Dù sao hắn cũng là trưởng lão tình trường. Đối diện nữ nhân này, vậy mà lại có cảm giác mình không ứng phó được, sao lại có chút thẹn thùng thế này?
“Công tử là người phương nào? Bộ đồ này…”
Nữ tử đảo mắt đánh giá Sở Vân Hiên, mang theo ý cười khẽ quyến rũ: “Chưa từng thấy bao giờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận