Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 153: Xong xong, luân hãm

Chương 153: Xong rồi, lún sâu vào.
Đằng sau, Giang Ảnh cùng Tiêu Thất Nguyệt hai cái ăn dưa đại vương, các nàng lại là nửa đứng lên. Xem không thấy rõ. Nhưng mà, lờ mờ lại có thể thấy cái gì đó. Hai người miệng nhỏ mở lớn.
“Hắn đang làm gì?” Giang Ảnh mờ mịt nhìn Tiêu Thất Nguyệt.
Tiêu Thất Nguyệt: “......”
“Phía trước sờ chân chẳng lẽ là thật sự hả?” Tiêu Thất Nguyệt ngơ ngác nói.
“A?” Giang Ảnh ngây người.
Phía trước.
Sở Vân Hiên đã không có rút tay ra cũng không có tiếp tục. Liền dừng lại ở đó. Tịch Sơ Tuyết mặt đỏ bừng. Tim đập cực nhanh. Hảo... Hơi quá đáng. Đều đến chỗ nào rồi vậy.
“Nghe lời đi.” Sở Vân Hiên bên tai Tịch Sơ Tuyết nhỏ giọng nói một câu.
Nói thật. Con trai có đôi khi không chịu nổi con gái một chút thì thầm. Con gái cũng vậy, cũng không chịu nổi con trai như thế này. Nhất là Tịch Sơ Tuyết bây giờ đang thích Sở Vân Hiên. Huống chi, Sở Vân Hiên tạo bất ngờ, làm nàng cảm động rối bời.
Nhưng mà, Tịch Sơ Tuyết bây giờ ít nhất vẫn còn lý trí.
“Không được…” Tịch Sơ Tuyết cắn nhẹ môi nói.
Đã như vậy, thì Sở Vân Hiên chắc chắn không thể ép buộc. Dù sao nàng là Tịch Sơ Tuyết.
Nhưng mà, Sở Vân Hiên cũng không có rút tay ra. Mặc dù Tịch Sơ Tuyết giữ tay Sở Vân Hiên. Tay của hắn không động được. Nhưng mà, ngón tay có thể nhẹ nhàng vuốt ve.
Tê —— Cảm giác này, thật có chút vô địch. Xem phim? Xem cái rắm phim. Sở Vân Hiên cảm giác có chút sai lầm. Lúc đó tìm rạp chiếu phim tư nhân thì tốt hơn. Cái hoàn cảnh kia, cái không khí kia, không phải sẽ tốt hơn bây giờ gấp mười lần sao?
“Đinh… Xin hãy sờ túi quần của ngươi.” Trong đầu hệ thống nhắc nhở truyền đến.
Sở Vân Hiên sững sờ. Hắn buông Tịch Sơ Tuyết ra. Tịch Sơ Tuyết ủ rũ liếc mắt nhìn Sở Vân Hiên. Hắn tức giận sao? Tịch Sơ Tuyết trong lòng có một chút lo lắng.
Mà Sở Vân Hiên sờ lên túi. Có một cái đồ vật quen thuộc. Đồng thời, trong đầu, hệ thống đưa cho Sở Vân Hiên thông tin liên quan đến vật này.
Sở Vân Hiên: “......”
Sau khi Sở Vân Hiên biết được thông tin về vật này. Hắn chỉ muốn nói một câu. Cái hệ thống này, làm ơn nhất định phải thường trú.
Sở Vân Hiên không vội lấy đồ vật ra. Mà là cùng Tịch Sơ Tuyết tiếp tục xem phim. Đương nhiên, hai người đều không có tâm trí xem phim.
Tịch Sơ Tuyết cắn môi đỏ mọng. Hắn giống như thật sự tức giận. Chẳng lẽ mình không nên cự tuyệt hắn sao? Có phải có vẻ hơi kiêu căng? Nhưng mà...... Nàng thật sự không làm được mà.
Làm sao bây giờ? Tịch Sơ Tuyết ngồi ở đó, cứ mãi tự hỏi.
Một lát sau. Tịch Sơ Tuyết quyết định rất lâu. Nàng khẽ nói: “Ta… Ta có thể thử lại……”
Lời còn chưa dứt, Sở Vân Hiên đột nhiên như nghĩ ra cái gì.
“A đúng.” Sau đó, Sở Vân Hiên lấy đồ vật ra đưa cho Tịch Sơ Tuyết.
Tịch Sơ Tuyết đôi mắt đẹp chớp chớp, nghi ngờ nhận lấy. Nàng xem đồ vật Sở Vân Hiên đưa.
“Linh ấn thạch?” Nàng tò mò hỏi.
“Ừ đúng vậy, đây là ta vô tình lấy được.”
Tịch Sơ Tuyết nói: “Ngươi giữ lại dùng đi.”
“Đây là Linh ấn thạch của tiền bối Lãnh Nguyệt.” Sở Vân Hiên nói.
Nghe được lời Sở Vân Hiên nói, thân thể mềm mại Tịch Sơ Tuyết run lên bần bật. Đôi mắt đẹp nàng không thể tin nhìn Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên nhìn nàng, sau đó gật gật đầu. Tiền bối Lãnh Nguyệt, chính là bà nội của nàng.
Hệ thống này cũng là chiêu lớn. Hệ thống hiểu rõ Tịch Sơ Tuyết tận gốc. Cho nên mới có thể kê đúng thuốc, đảm bảo Sở Vân Hiên có thể thành công.
Tài xế taxi, để Tịch Sơ Tuyết bỏ đi nghi ngờ về nhân phẩm của Sở Vân Hiên. Lão đầu coi bói, để Tịch Sơ Tuyết và Sở Vân Hiên thêm một tầng liên kết trực tiếp. Để Tịch Sơ Tuyết tin giữa bọn họ tuyệt đối là duyên phận. Mua quần áo, để tình cảm thêm ấm áp. Sợi dây chuyền kia, làm Tịch Sơ Tuyết cảm động rối tinh rối mù.
Bây giờ, một bước cuối cùng. Linh ấn thạch của bà nội Tịch Sơ Tuyết. Thứ này, phỏng chừng khả năng cao là không tồn tại. Có thể là hệ thống mượn siêu phàm năng lực tạo ra. Nhưng chắc chắn một điều, bên trong tuyệt đối có sức mạnh của bà nội nàng.
Tịch Sơ Tuyết nắm Linh ấn thạch tay hơi run rẩy. Nàng cảm nhận tỉ mỉ một chút. Mờ mịt, đôi mắt lần nữa ngập nước mắt. Nàng dùng sức nắm chặt Linh ấn thạch.
Đối với Tịch Sơ Tuyết. Thứ này, nàng đời này cũng không nghĩ đến còn có thể tồn tại. Rõ ràng, nàng lần nữa bị Sở Vân Hiên cảm động rối bời. Đồng thời, nàng hiểu rõ một chuyện. Giữa nàng và Sở Vân Hiên, nhất định liền như ông thầy tướng số kia nói. Có tuyệt diệu duyên phận. Nếu không, dây chuyền, còn có cái mà nàng cũng cho rằng không thể tồn tại trên thế gian, thuộc về Linh ấn thạch của bà nội nàng, làm sao có thể vừa vặn bị Sở Vân Hiên tìm được?
“Cảm ơn……” Tịch Sơ Tuyết khẽ nói một câu, sau đó nắm Linh ấn thạch, chủ động tựa vào vai Sở Vân Hiên.
Đằng sau.
“Uy uy uy, nàng chủ động tựa vào vai Sở Vân Hiên rồi.” Giang Ảnh một bộ không dám tin.
“Thấy rồi thấy rồi, xong xong, xảy ra chuyện.” Tiêu Thất Nguyệt cũng là kinh hãi.
Nếu như nói, Sở Vân Hiên có thể kéo tay nàng các loại. Là bởi vì nàng bị cảm động, lại thêm nợ Sở Vân Hiên một mạng. Nàng không tiện cự tuyệt. Như vậy, nàng chủ động tựa vào vai Sở Vân Hiên, như thế nào giải thích đây? Giang Ảnh ủy khuất hít hít mũi. Nàng là thằng hề sao? Ô ô ô.
“Vẫn là câu nói đó, xúc động rất dễ kết thúc, chỉ cần đêm nay không có chuyện gì, Tiểu Sơ Tuyết lý trí trở lại thì vấn đề sẽ không lớn.” Tiêu Thất Nguyệt nói.
“Ừm.” Giang Ảnh tin tưởng bạn tốt của mình! Nhất định có thể! Ngươi chính là Tịch Sơ Tuyết mà!
Mà Sở Vân Hiên lần nữa ôm Tịch Sơ Tuyết.
“Đúng rồi, vừa nãy ngươi muốn nói gì?” Sở Vân Hiên đột nhiên hỏi.
Tịch Sơ Tuyết tay ngọc thon thả nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, dịu dàng nói: “Ta nói… ngươi có thể… Có thể thử lại……”
Sở Vân Hiên: “……”
Con mẹ nó! Sở Vân Hiên không trả lời. Mà là tay lần nữa đặt trên đùi nàng. Có thể cảm nhận được thân thể mềm mại Tịch Sơ Tuyết run lên. Rất không thích ứng. Nhưng cũng có thể cảm nhận, nàng đang cố gắng thích ứng. Vị trí càng lúc càng cao.
Tịch Sơ Tuyết lại một lần giữ tay Sở Vân Hiên. Mà lần này, Sở Vân Hiên không nói gì. Tịch Sơ Tuyết cũng không nói gì. Chỉ là im lặng để ở đó. Dần dần, chờ đợi Tịch Sơ Tuyết thích ứng sau……
Tịch Sơ Tuyết cắn môi đỏ, tựa vào lòng Sở Vân Hiên. Giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Cho dù cơ thể vô cùng căng cứng.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Sở Vân Hiên nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt Tịch Sơ Tuyết cũng càng ngày càng mê ly. Thỉnh thoảng lại khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ. Một lát sau…
Sở Vân Hiên vuốt hai mái tóc của nàng, khẽ nói: “Đổ mồ hôi sao?”
Tịch Sơ Tuyết: “……”
Mặt nàng đỏ bừng, toàn thân mềm oặt trong lòng Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên nuốt nước miếng. Ngoan ngoãn! Tiếp đó hắn ghé vào tai Tịch Sơ Tuyết, khẽ nói: “Không xem phim nữa, chúng ta về nhà được không?”
“Ừm……” Tịch Sơ Tuyết một tiếng “Ừm” quả thực là mềm đến tận xương tủy, giòn tan vào lòng.
Sở Vân Hiên vui mừng.
“Đi.” Xoẹt —— Một giây sau, không gian thuộc tính phóng thích, hai người trực tiếp biến mất khỏi chỗ ngồi.
“Ai ai ai?” Giang Ảnh gấp gáp, nàng vội đứng lên.
“Uy, phía trước, có thể ngồi xuống không?” Phía sau một nam sinh đối với Giang Ảnh hô.
“Ngồi em gái ngươi, đừng làm phiền lão nương!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận