Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 50: Âu thần hệ thống

Chương 50: Âu thần hệ thống
Sở Vân Hiên nhìn đạo cột sáng màu lam kia, dường như liên kết cả đất trời. Trong ấn tượng của hắn, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Mấu chốt là, nơi này cách khu vực yêu thú không hề gần, tuyệt đối không thể nào là do nhân tộc gây ra được? Hắn đi vào phòng khách, Lâm Nhã Nhi cũng đang đứng nhìn. “Tiểu Nhã Nhi, cái này là gì vậy?” Sở Vân Hiên tò mò hỏi. Lâm Nhã Nhi khẽ lắc đầu: “Ta cũng không rõ, nhưng có thể chắc chắn rằng đây là do một loại lực lượng nào đó bộc phát ra, không giống võ kỹ hay yêu kỹ.”
“Không phải là yêu tộc thật sự có động thái gì lớn đấy chứ?” Sở Vân Hiên cau mày. Lâm Nhã Nhi hơi lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng gần đây bên ngoài Thiên Hoa thành phố quả thực không yên tĩnh, từ khi Thiên Hải Thị luân hãm đã mười năm rồi, theo lý mà nói, yêu tộc có thể đang có ý định ra tay.” Sở Vân Hiên nhìn chăm chú về phía đó: “Biến mất rồi.” Cột sáng bất thình lình xuất hiện, chỉ kéo dài mười mấy giây. Lâm Nhã Nhi nhìn Sở Vân Hiên bằng đôi mắt đẹp: “Sau này nếu ngươi đi khu vực yêu thú, nhất định phải chú ý an toàn.” Lâm Nhã Nhi biết, nàng rất lo lắng cho Sở Vân Hiên. Nhưng việc đến khu vực yêu thú để rèn luyện, là điều mà một võ giả nhất định phải trải qua thường xuyên. “Yên tâm đi!” “Ừm, đi tu luyện đi.”
12 giờ trưa. “Đinh... Hệ thống ‘Chia đều cho tất cả mọi người’ đã đóng.” “Đinh... Chúc mừng ngươi mở khóa hệ thống mới: 【 Âu thần hệ thống 】.” 【 Âu thần hệ thống 】: Trong thời gian hệ thống tồn tại, vận may của túc chủ tăng vọt. Không có nhiệm vụ hệ thống, thời gian hệ thống còn lại: 23 giờ 59 phút 58 giây. “Không có nhiệm vụ hệ thống sao.” Sở Vân Hiên trầm ngâm một tiếng. “Chỉ là vận may tốt lên, vậy thì có ích gì cho ta ở Thiên Hoa thành phố chứ? Chắc là đi mua vé số?” Tiền tuy hữu dụng, nhưng đối với Sở Vân Hiên bây giờ mà nói, thật sự không có tác dụng gì lớn. Trong nhất thời, hắn thật sự không biết hệ thống Âu thần này có thể có ích gì với mình. “Đại Chuyển Bàn, rút thưởng.” “Đinh... Chúc mừng ngươi nhận được 【 Phản đạn tạp 】.” 【 Phản đạn tạp 】: Sau khi sử dụng, lần bị tấn công tiếp theo sẽ bị phản ngược lại, có tác dụng với những người dưới cảnh giới Thiên Tôn. Số lần sử dụng: 1 “Cũng xem như là một món đồ tốt.”
Sáng sớm hôm sau. Bên ngoài truyền đến tiếng nấu cơm. Sở Vân Hiên đi ra ngoài. “Tỷ, chuyện tối qua đã biết nguyên nhân gì chưa?” Sở Vân Hiên hỏi. Lâm Nhã Nhi lắc đầu: “Trên diễn đàn Thiên Hoa thành phố cũng không có tin tức chính xác nào, nhưng tối qua, người của Thiên Vực, Thần Minh đều đã đi điều tra, không biết có thể điều tra ra cái gì không.” Sở Vân Hiên gật đầu nói: “Dạo này hai ngày tỷ đừng đi khu vực yêu thú.” “Ừm, sau khi tấn cấp Thần Thông cảnh, phải củng cố lại một chút đã.”
Ăn sáng xong, Sở Vân Hiên rời nhà. Dù sao đã mở 【 Âu thần hệ thống 】, hắn chắc chắn không thể lãng phí được. “Đi chợ đen một chuyến.” Chợ đen là nơi có ở mỗi thành phố. Trong chợ đen có đủ loại thứ mà ngươi muốn. Yêu tinh, Linh Khí, võ kỹ, một vài thứ không thể gọi tên. Sở dĩ là chợ đen, là vì nơi này có rất nhiều đồ vật bịp bợm, và phần lớn có nguồn gốc không chính đáng. Có thể là giết người đoạt bảo rồi mang đến đây bán hoặc trao đổi. Nhưng ngươi lại không có bằng chứng chứng minh hắn giết người đoạt bảo. Hơn nữa, chợ đen thực sự thúc đẩy sự lưu thông bảo vật giữa các võ giả trong một thành phố. Vì vậy, bên chính quyền cũng là mở một mắt nhắm một mắt. Trong chợ đen, thường có ba hình thức giao dịch: tiền, Linh Tinh để võ giả hấp thu luyện hóa và trao đổi đồ vật. Đối với võ giả có cảnh giới không cao, tiền vẫn là thứ rất quan trọng. “Nha, tiểu hiên hiên!” Từ phía sau, một âm thanh truyền đến. Tiêu Thất Nguyệt cười híp mắt chạy đến bên cạnh Sở Vân Hiên, thuận tay kéo lấy cánh tay hắn. “Tiêu... Tiên nữ đạo sư? Sao ngươi lại ở đây?” “Ta hả, tối qua ta ngủ ở nhà Tiểu Sơ Tuyết, định đi đại học Thiên Hoa thì gặp ngươi.” “Tịch Sơ Tuyết sao.” “Đúng đó, giới thiệu cho ngươi không?” Sở Vân Hiên nhún vai: “Nàng không phải là đã có người mình thích rồi sao?” “Ngươi là ai? Ngươi chính là Sở Vân Hiên nổi danh là tình thánh của Thiên Hoa thành phố, để một cô gái chuyển tình cảm đến người ngươi chẳng phải là quá dễ dàng sao?” Tiêu Thất Nguyệt đã bàn chuyện này với Giang Ảnh tối qua. Nếu Tịch Sơ Tuyết vẫn còn vương vấn người kia đã chết vì cứu cô thì chỉ có một cách, để một người đàn ông khác bước vào tim cô ấy. Mà Sở Vân Hiên chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao? “Đừng đừng đừng, người ta trong lòng đã có người khác, ta không muốn đâu.” “Đệ nhất mỹ nữ Thiên Hoa thành phố đó, nổi danh như tỷ tỷ của ngươi đó.” “Vậy ta thà chọn tỷ của ta còn hơn.” Tiêu Thất Nguyệt chu môi. “Oa! Thật là tà ác đó, ngươi lộ ra bản chất rồi!” Sở Vân Hiên nhún vai. “Đi thôi, đi học viện.” Tiêu Thất Nguyệt kéo tay Sở Vân Hiên. Nàng cũng đã quen như vậy rồi. “Ngươi đi đi, ta có chút việc.” Tiêu Thất Nguyệt suy nghĩ, rồi cười ngọt ngào: “Đi đâu vậy? Ta đi cùng, gần đây ta chán chết.” “Ngươi không lo cho quầy hàng ăn vặt của ngươi sao?” “Oa kháo! Nếu không có ngươi ở đó thì làm gì có buôn bán chứ!” Tiêu Thất Nguyệt than khổ. “Cũng được.” Chợ đen dù không có cường giả gì nhưng vẫn rất nguy hiểm. Mang nàng theo cũng xem như là mang theo một vệ sĩ, cũng không tệ.
Sau đó, Sở Vân Hiên đi vào một cửa hàng bán vé cào. “Hắn làm gì vậy?” Tiêu Thất Nguyệt lầm bầm rồi đi theo vào. “Lão bản, cho ba tấm vé cào.” Sở Vân Hiên đưa ra ba mươi đồng. Tiêu Thất Nguyệt ở bên cạnh khoanh tay cười nhạo: “Ngươi còn chơi cái này nữa sao? Chắc là chỉ toàn những thứ mà ta từng chơi mà thôi, mấy cái này làm sao kiếm được tiền.” Ông chủ nói: “Không thể nói như vậy được, giải nhất tận 10 vạn đồng đó, tuy không nhiều nhưng vốn bỏ ra ít mà, lại còn có thể đổi quà tặng tại chỗ nữa chứ.” Vừa nói, ông ta vừa lấy ra ba tấm trong một xấp đưa cho Sở Vân Hiên. “Ngươi chơi không?” Sở Vân Hiên đưa cho Tiêu Thất Nguyệt một tấm. Tiêu Thất Nguyệt khinh thường cười: “Ta không chơi đâu, không kiếm được tiền đâu, cào ra cũng chỉ năm mười đồng.” Nói rồi Tiêu Thất Nguyệt nói với ông chủ: “Lời này của ông chỉ lừa được mấy người gà mờ thôi, ta chơi nhiều năm rồi đến giải ba còn không chạm được.” Lúc này, Sở Vân Hiên đưa một tấm vé cào đến: “Lão bản, giải nhất.” “Ta...?” Ông chủ ngây ngốc cầm lấy xem. “Ta dựa vào! Đúng là giải nhất rồi! 5 vạn đồng đó!” Tiêu Thất Nguyệt: (ΩДΩ)
Tiêu Thất Nguyệt vội ho một tiếng: “Mới... Người mới gặp may thôi, ai cũng như vậy thôi, vừa rồi ta cũng chơi thử, cũng... Cào ra... Một... Khụ khụ, giải tư.” Vừa dứt lời. “Lão bản, giải nhất.” Sở Vân Hiên lại đưa đến tấm thứ hai. Ông chủ:??? Tiêu Thất Nguyệt:??? “Hai tấm liên tiếp đều là giải nhất, một cái nhất đẳng thưởng?” Ông chủ trợn mắt há hốc mồm. Ông mở cửa hàng bao nhiêu năm nay rồi, có bao giờ thấy chuyện này đâu. Tiêu Thất Nguyệt toàn thân run lên. Ánh mắt nàng trực tiếp nhìn chằm chằm tấm vé cào trúng giải nhất. Nếu như nàng không nhớ lầm... Khi Sở Vân Hiên hỏi mình chơi hay không, đã đưa cho mình tấm này mà? 10 vạn đồng... Bay rồi? “Có cần nữa không?” Sở Vân Hiên đưa tấm vé thứ ba cho Tiêu Thất Nguyệt. “À... Ta... Ta không cần, ta không tin ngươi còn có thể...” Tiêu Thất Nguyệt chưa nói dứt câu thì trơ mắt nhìn Sở Vân Hiên cào ra chữ đầu tiên. Chữ này là... Đặc biệt! Các loại! Tiêu Thất Nguyệt não bộ đang bị phong ba. Chẳng lẽ là đặc biệt chiếu cố sao? Cũng có thể là cảm tạ đã chiếu cố đó chứ? Vậy nhất định là đặc biệt an ủi! Chứ không lẽ nào lại... Đặc biệt cảm tạ đã chiếu cố. Ừm ừm ừm! Chắc chắn là vậy. Chứ không lẽ là vẫn... Sở Vân Hiên: “Lão bản, lại là giải nhất rồi.” Ông chủ:??? Tiêu Thất Nguyệt:
Bạn cần đăng nhập để bình luận