Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 199: Hắn tại trang lão sói vẫy đuôi

Chương 199: Hắn đang giả làm sói già ve vãn gái Liễu Gia Nhất thực sự có cảm tình tốt với Sở Vân Hiên.
Bất kể hắn vì lý do gì mà hành xử như vậy.
Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều rất trong trẻo.
Hơn nữa quả thực rất đẹp trai, lại có năng lực.
Chỉ là......Luôn cảm thấy hắn đang cố ý chiếm tiện nghi của nàng.
Liễu Gia Nhất còn chưa lên tiếng, Sở Vân Hiên nói:
“Nếu như Liễu tiểu thư để ý, ta liền rút tay ra.”
Liễu Gia Nhất sau đó cười một tiếng:
“Ta đột nhiên hiểu ra một việc.”
“A? Cái gì?” “Mục đích ngươi làm công việc này, hẳn là thực sự rất thuần túy, chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống hoặc có lẽ là tán gái đúng không? Nếu không phải để tán gái, thật sự nghĩ không ra có bất kỳ lý do gì để làm công việc này.”
Sở Vân Hiên cười cười nói:
“Cũng có thể nói như vậy.” “Vậy những người như các ngươi thường làm cách nào? Tỷ như mượn nghề nghiệp để lợi dụng, giống như ngươi có lý do rất tốt để chiếm tiện nghi của các cô gái, hết ôm eo lại sờ chân, sau đó lại tìm cơ hội để tiến thêm một bước?” Sở Vân Hiên: “......”
“Khụ khụ.” Sở Vân Hiên ho khan một tiếng.
Liễu Gia Nhất im lặng lấy tay Sở Vân Hiên ra, hơi cười nói:
“Ta cũng không cần đâu, yên tâm, sẽ không vì chuyện của ta mà ảnh hưởng đến chúng ta diễn kịch.”
“Vậy thì được.” Sở Vân Hiên nói.
“Vậy ta nói đúng hay không?”
Sở Vân Hiên cười cười đáp:
“Vậy nếu có duyên, có thể phát triển thì khẳng định là có thể phát triển được đúng không?” “Ha ha ha, các ngươi đám con trai thật sự háo sắc, lại rất chán, rất tầm thường, rõ ràng có thiên phú mạnh như vậy, làm gì cứ đặt ý nghĩ lên việc tán gái vậy?” Liễu Gia Nhất mỉm cười nói.
“Đàn ông trở nên mạnh mẽ vì cái gì? Đơn giản là vì thực lực, thế lực, phụ nữ, tuổi thọ, địa vị, có thể xem như một trong năm nguyên nhân này, có tầm thường sao?” Sở Vân Hiên vừa lái xe vừa nói.
“Cách nói này, dường như cũng có đạo lý, nhưng mà ngươi mới 20 tuổi thôi, thời gian còn dài mà, hiện tại ta cảm thấy quan trọng nhất vẫn là phải cố gắng tu luyện, Thần Thông cảnh mới tính là vừa mới bắt đầu.” Liễu Gia Nhất hơi gật đầu nói.
“Ha ha ha, ngươi là giáo viên à?” Sở Vân Hiên đột nhiên cười hỏi.
“Sao ngươi biết?” Sở Vân Hiên nhìn nàng một cái: “Thật là giáo viên à?”
“Đúng vậy.” Sở Vân Hiên nói:
“Ta đã cảm thấy ngươi luôn muốn giảng cho ta vài đạo lý sống, đã cảm thấy ngươi có phải giáo viên hay không, ha ha ha.” Liễu Gia Nhất vén mái tóc lên:
“Ngại quá, bệnh nghề nghiệp.” “Ta cũng quen một người làm đạo sư cũng rất xinh đẹp.”
“Phải không? Tán được đạo sư?” Sở Vân Hiên nói:
“Vẫn chưa tán đổ, nhưng sắp rồi.” “Lợi hại đó, vậy ngươi cũng đừng để ý đến ta nữa.” Liễu Gia Nhất cười nói.
“Cái đó......tùy duyên thôi, ha ha ha, đùa thôi.” Sở Vân Hiên cười ha hả.
Dựa vào!
Nếu không phải vì năm sao khen ngợi.
Hắn sẽ như vậy gò bó à?
Sở Vân Hiên sau đó nói:
“Nhưng mà ta biết cô giáo kia tuy xinh đẹp, nhưng mà hơi cà lơ phất phơ.”
“Ha ha, ta cũng vừa quen một cô giáo, cũng là dạng cà lơ phất phơ đó nhưng mà dù vậy, cô ấy vẫn rất đáng tin cậy.” Sở Vân Hiên gật đầu.
Thật không ngờ, bọn họ nói trên thực tế lại là cùng một người.
Sở Vân Hiên vẫn không biết Liễu Gia Nhất này, thật ra là nữ giáo viên xinh đẹp của đại học Lâm An được số phiếu bầu cao hơn Tiêu Thất Nguyệt mười mấy phiếu.
Rất nhanh, xe dừng tại bãi đỗ xe của một khách sạn năm sao.
“Như vậy...từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ phải thật sự diễn kịch rồi.” Liễu Gia Nhất mỉm cười nói.
“Được, Tiểu Gia Nhất.” Sở Vân Hiên nói.
Liễu Gia Nhất: “......” “Ngươi kêu ta Thất Thất đi, người quen đều gọi ta như vậy.” “Thất Thất? Vì sao?” “Liễu Gia Nhất, sáu cộng một.” Sở Vân Hiên: “......”
Sau đó hắn cười gật đầu:
“Được, Tiểu Thất Bảy.” Hai người xuống xe.
Sau đó, Liễu Gia Nhất kéo cánh tay Sở Vân Hiên.
Loại thân mật này, nàng vẫn có thể chấp nhận được.
Chủ yếu cũng là hết cách.
Bây giờ người đàn ông bên cạnh này là bạn trai giả của nàng.
Vì thể diện, vì không lộ sơ hở.
Nàng nhất định phải làm tốt.
“Ai? Thất Thất? Ở đây nè ở đây.” Một nữ sinh ở đằng xa vẫy tay chào hỏi.
“Minh Nguyệt.” Liễu Gia Nhất buông lỏng tay Sở Vân Hiên, sau đó đi nhanh tới.
Uông Minh Nguyệt cũng nhanh chân bước tới.
Hai nữ sinh sau đó cười ôm nhau.
“Oa! Cậu lại xinh ra đó.” Uông Minh Nguyệt nói.
Liễu Gia Nhất: “Cậu cũng vậy, hai năm không gặp nhỉ?”
Uông Minh Nguyệt gật đầu: “Đúng đó đúng đó, nhớ cậu muốn chết, à đúng.” Uông Minh Nguyệt sau đó kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, mỉm cười giới thiệu: “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai mình, Chú Ý Tuấn.”
Ánh mắt Chú Ý Tuấn nhìn Liễu Gia Nhất.
Tuy là một mặt lịch sự.
Nhưng trong mắt lóe lên một tia kinh diễm!
Con mẹ nó!
Biết khuê mật Uông Minh Nguyệt xinh đẹp.
Không ngờ lại xinh đẹp như vậy!
“Vậy mình cũng giới thiệu một chút, bạn trai mình......”
Liễu Gia Nhất cũng kéo cánh tay Sở Vân Hiên.
Nói được nửa câu thì nàng ngây người.
Trời ạ!
Nàng còn chưa biết anh chàng này tên gì.
Lúc đó nàng định hỏi thì chủ đề lại chuyển hướng.
Sở Vân Hiên tiếp lời của Liễu Gia Nhất, mỉm cười nói:
“Sở Vân Hiên.” Uông Minh Nguyệt cùng bạn trai Chú Ý Tuấn nhìn Sở Vân Hiên.
Nói thật, có chút khoa trương.
Không phải loại mặt non búng ra sữa, cũng không phải loại anh hùng thiết huyết.
Nhìn cũng bình thường.
Nhưng sao có thể đẹp trai như vậy? Không biết nên dùng từ gì để hình dung vẻ soái.
Nói tóm lại thì là rất đẹp trai.
Thậm chí Uông Minh Nguyệt nhìn thấy Sở Vân Hiên, tim cô ấy cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn một chút.
“Sở Vân Hiên, cái tên hay đó.” Chú Ý Tuấn mỉm cười đưa tay ra.
Sở Vân Hiên cũng cười nắm chặt tay anh ta: “Ha ha ha, cũng tạm được.” Liễu Gia Nhất liếc nhìn Sở Vân Hiên một cái.
Sở Vân Hiên?
Tên sao quen thế.
Nhưng, dường như bọn họ cũng không nghĩ Sở Vân Hiên này chính là Sở Vân Hiên một kiếm chém yêu hoàng kia.
Không đến mức trùng hợp như vậy chứ.
Trùng tên cũng rất bình thường mà.
Huống hồ, cái tên Sở Vân Hiên này, thực ra cũng không có nổi danh đến thế.
Mọi người chỉ biết có một người như vậy, một kiếm chém yêu hoàng.
Biết là Sở Vân Hiên thì phải cố tình tìm hiểu qua mới được.
Khi đó trên hot search cũng không có hiện tên ra.
Chỉ nói là thiếu niên anh hùng thành phố Thiên Hoa, một kiếm chém yêu hoàng.
“Sao cái tên này lại hay?” Uông Minh Nguyệt hỏi.
Chú Ý Tuấn cười nói: “Cậu chưa nghe qua sao? Sở Vân Hiên, một kiếm chém yêu hoàng đó.” “Thì ra người chém yêu hoàng tên là Sở Vân Hiên.” “Đúng vậy, ha ha ha, Sở thiếu, hạnh ngộ.” Chú Ý Tuấn nói.
“Hạnh ngộ.” “Kia là xe của cậu sao?” Chú Ý Tuấn nhìn chiếc xe Sở Vân Hiên và Liễu Gia Nhất đi tới mà hỏi.
“Của Tiểu Thất Bảy.” Sở Vân Hiên nói.
“Ha ha ha, sao Sở thiếu không lái xe của mình tới?” Chú Ý Tuấn mỉm cười hỏi.
“Tiện đường lái xe của Tiểu Thất Bảy, chuyện này cũng không sao.” Sở Vân Hiên đáp.
Chú Ý Tuấn cười cười nói: “Đúng thật, nhưng mà con trai thường thích xe, nhất là người tài giỏi như Sở thiếu, không biết xe mà Sở thiếu hay lái thuộc hãng nào mà con trai thích vậy?” Sở Vân Hiên nghĩ một chút, nói: “Koenigsegg one1.” “Koenigsegg one1, xe xịn đó.” Chú Ý Tuấn nói.
Sở Vân Hiên cười: “Không đáng nhắc đến.” “Ha ha ha, xem ra Sở thiếu đúng là không đơn giản, mời!” “Mọi người cũng mời.” Sau đó, Sở Vân Hiên và Liễu Gia Nhất đi vào khách sạn.
Uông Minh Nguyệt và Chú Ý Tuấn ở phía sau.
Chú Ý Tuấn thản nhiên nói: “Cậu nói khuê mật của cậu tìm bạn trai giả đúng không?” “Tớ thấy là như vậy, cậu nghĩ mà xem, 20 tuổi, lôi, hỏa, Thời Gian, Không Gian bốn thuộc tính, còn là Thần Thông cảnh, có người như vậy sao?”
Chú Ý Tuấn nói:
“Dù có, cũng quá bất hợp lý, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là chiếc xe kia không phải của hắn, hắn đang ra vẻ mà thôi.”
Sau đó Chú Ý Tuấn nở một nụ cười lạnh lùng:
“Tớ nghi ngờ người đàn ông này thực sự là khuê mật của cậu tìm đến để giả làm bạn trai, ngoài giả làm bạn trai, hắn vẫn đang giả làm sói già ve vãn gái.” “Sao cậu lại nói như vậy?” “Koenigsegg one1, trên toàn thế giới số lượng giới hạn có sáu chiếc, giá 50 triệu tệ trở lên, tớ rất thích chiếc xe này, cũng có chú ý qua, sở hữu xe này không chỉ là tượng trưng cho tiền bạc, còn tượng trưng cho địa vị, mà tớ lại biết chiếc xe này đang nằm trong tay của sáu người nào, thật không may, người tên Sở Vân Hiên này, hắn không có chiếc xe đó.” Uông Minh Nguyệt mắt sáng lên:
“Hắn đang nổ đó!”
Chú Ý Tuấn cười lạnh nói: “Đúng vậy, đoán chừng hắn chỉ là biết được chiếc xe này tên gì ở đâu đó thôi, biết nó rất xịn, rất đáng tiền, nhưng hắn cũng không hiểu rõ tường tận, vậy thì có khả năng cao là hắn thật sự được Liễu Gia Nhất thuê để đóng vai bạn trai.” “Vậy chúng ta đi vạch mặt bọn họ đi.” Uông Minh Nguyệt kích động nói.
Chú Ý Tuấn nói: “Đừng vội, đợi trước mặt tất cả mọi người vạch trần bọn họ, không phải sẽ càng thú vị sao?”
“Đúng đó! Chúng ta theo sau, ha ha ha.” Uông Minh Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận