Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 513: Phượng Hoàng cường giả

Chương 513: Phượng Hoàng cường giả
Lạc Linh Lung thật sự có chút rung động. Nàng không thể tin được, Sở Vân Hiên vậy mà đã bước lên tầng 998! Thậm chí, hắn còn có thể đưa tay ra với nàng. Thật là kinh khủng! Không nói là sùng bái đi, nhưng nàng đối với Sở Vân Hiên tuyệt đối có một loại khâm phục sâu sắc.
Lạc Linh Lung đưa tay ra. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Sở Vân Hiên, nàng cũng đến được tầng 998. Bất quá, nhìn lên trên thì nàng không thể tiếp tục kiên trì được nữa. Nhưng có Sở Vân Hiên đỡ lấy nàng.
“Chỉ còn lại một tầng nữa thôi.” Sở Vân Hiên yếu ớt nói.
Lạc Linh Lung khẽ mở đôi mắt đẹp: “Ừm...”
“Cùng nhau, chỉ một bước này nữa thôi.”
“Được…”
Hai người sau đó cơ hồ đã dùng hết lực lượng cuối cùng của bản thân, ý niệm cuối cùng. Bước ra một bước này. Khi bọn họ vừa đặt chân lên. Sở Vân Hiên dù sao cũng trực tiếp mất đi ý thức.
Đến khi Sở Vân Hiên mở mắt ra thì không biết đã qua bao lâu. Bọn họ đang nằm trên một cái bình đài. Mà bốn phía toàn bộ đều là nham tương. Sự nóng bỏng khủng khiếp này tựa hồ vô cùng đáng sợ. Nhưng đối với những gì vừa trải qua ở trên bậc thang phượng hoàng, sự nóng bỏng này đối với Sở Vân Hiên mà nói, hắn cảm thấy cũng không khó chấp nhận như vậy.
Nhớ lại cảm giác linh hồn bị bỏng rát khi ở bậc thang phượng hoàng vừa rồi. Đơn giản là muốn chết.
Tiếp đó, Sở Vân Hiên cảm thấy ngực mình hơi nặng. Hắn nhìn xuống. Lạc Linh Lung đang nằm trên ngực của mình, hơi thở đều đều. Sở Vân Hiên coi như là lần đầu tiên thực sự ngắm nhìn nàng ở cự ly gần như vậy. Ngoan ngoãn! Thật sự xinh đẹp, thật tinh xảo. Sở Vân Hiên đưa tay ra, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên gương mặt nàng. Tê… Thật trơn a!
Lúc này, hàng mi dài của Lạc Linh Lung khẽ rung động hai cái. Sở Vân Hiên vội rụt tay lại, rồi nhắm mắt giả vờ như mình vẫn còn đang hôn mê.
Lạc Linh Lung mở đôi mắt đẹp. Giây đầu tiên nàng ngẩn ra một chút. Tiếp đó nàng nhìn thấy Sở Vân Hiên. Nàng đột nhiên ý thức được, mình lại đang nằm trên ngực của Sở Vân Hiên.
Xoạt! Gương mặt tuyệt đẹp của Lạc Linh Lung lập tức ửng lên một lớp đỏ rực. Là người của Yêu tộc, quan niệm của nàng vẫn thuộc kiểu truyền thống bảo thủ. Trong mắt nàng, việc nắm tay với nam sinh cũng chỉ có những người yêu nhau mới làm. Chớ nói chi là nằm trên ngực một người đàn ông mà ngủ. Lạc Linh Lung “bật” dậy nhanh chóng. Tim đập bịch bịch. Thật xấu hổ a.
"Khụ khụ." Lúc này, Sở Vân Hiên ho khan một tiếng, sau đó “tỉnh” lại.
Lạc Linh Lung theo bản năng hoảng hốt. Sở Vân Hiên đứng lên, nói: “Đây là Cửu Trọng thiên sao?”
Lạc Linh Lung liếc nhìn xung quanh. “Chắc là vậy.”
Sở Vân Hiên xoa xoa ngực. Lạc Linh Lung nhìn sang, hỏi: “Sở công tử không thoải mái?”
“Không phải, chỉ là cảm giác lúc hôn mê hình như nằm mơ.”
“Mơ?”
“Ừm, cảm giác như có cái gì đó cứ đặt ở lồng ngực của ta vậy.”
Lạc Linh Lung: “…”
Ánh mắt nàng có chút chột dạ tránh đi.
“Mơ… Chỉ là mơ thôi mà…” Lạc Linh Lung chột dạ nói.
Sở Vân Hiên cố ý nói: “Lạc cô nương có chỗ không biết đấy, có rất nhiều giấc mơ, sở dĩ mơ thấy những giấc mơ như vậy là do thực tế có một chút tác động, ví như trong thực tế buồn đi tiểu, thì trong giấc mơ rất dễ mơ thấy đủ loại chuyện muốn đi vệ sinh nhưng lại gặp những chuyện đặc biệt phiền phức.”
Lạc Linh Lung: “…”
“À.” Gương mặt xinh đẹp của nàng hơi nóng lên.
Sở Vân Hiên sau đó nhìn xung quanh. Địa phương này rất kỳ lạ. Một không gian phong kín rộng lớn. Bọn họ đang đứng trên một cái bệ đá trên không trung. Bệ đá không quá 10 mét vuông. Tiếp đó thì không còn chỗ đặt chân nào khác nữa. Bọn họ đang ở giữa không trung. Bên dưới chân là nham tương. Và là loại nham tương mà ai rơi vào cũng chắc chắn chết.
Đột nhiên, nham tương sôi trào lên.
“Ngâm ——” Một tiếng phượng hót làm người ta rung động nội tâm truyền đến. Sau đó, một con Phượng Hoàng cao quý bay ra. Ngay khi con Phượng Hoàng đó xuất hiện, hai người cảm nhận được sự rung động đến từ tâm linh.
Sau đó, Phượng Hoàng hóa thành một đám lửa ngưng tụ lại. Sau khi ngưng tụ thì biến thành một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng trên hư không. Nhìn người đó, Lạc Linh Lung lập tức thi lễ: “Vãn bối Lạc Linh Lung, xin ra mắt tiền bối.”
Sở Vân Hiên cũng ôm quyền: “Xin ra mắt tiền bối.”
“Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người tới.”
Lạc Linh Lung ôm quyền nói: “Về vị trí của tiền bối, chúng con cũng mới phát hiện cách đây gần ngàn năm, sau một thời gian cố gắng mới biết được gần đây mới có thể tiến vào trong này.”
“Ừm, đó là do bản tôn những năm này một mực tĩnh dưỡng hồn thể, nếu không thì cho dù có gặp các ngươi, ta cũng không có khả năng truyền thừa sức mạnh xuống.”
Ánh mắt của nàng sau đó nhìn về phía Sở Vân Hiên. “Nhân loại…”
Sở Vân Hiên ôm quyền.
“Nhưng trên người ngươi lại có không ít khí tức của Phượng Hoàng ta.”
Nói xong, nàng lại liếc nhìn Lạc Linh Lung.
“Ta hiểu rồi, hai người các ngươi là bạn lữ à?”
“Hả…” Lạc Linh Lung ngẩn người. “Không… Không phải.”
Sở Vân Hiên giải thích: “Vãn bối do một chút cơ duyên mà trên người lại có một chút sức mạnh đến từ dòng dõi Phượng Hoàng.”
“Ừm, đó chính là duyên phận, năng lực của ngươi, cộng thêm việc đã bước lên tầng cuối cùng của Phượng Hoàng thiên thê, ngươi có tư cách nhận được sức mạnh của bản tôn.”
Sở Vân Hiên ôm quyền: “Đa tạ tiền bối.”
Đối với những cường giả này. Bọn họ đã vẫn lạc. Nhưng mà, nhiều người trong số đó vẫn còn một chút chấp niệm. Tàn hồn của họ sẽ muốn tìm cơ hội xem có thể truyền thừa một chút sức mạnh của mình hay không. Như vậy, dù bọn họ có vẫn lạc, thì coi như cũng có hậu nhân. Phượng Hoàng, trên lý thuyết thì sức mạnh tu luyện của họ hẳn là giống nhau. Nói chung, việc lưu lại di tích cũng chứng tỏ rằng bà ấy vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Sau đó, nữ tử kia vươn tay ra. Sở Vân Hiên và Lạc Linh Lung bay lên. Phù… Sau một cái chớp mắt, hai người họ bị bao phủ bởi hư ảnh của Phượng Hoàng, rơi vào nham tương bên dưới……
“Phụt ——”
Thất Trọng thiên.
Một vị thiên Đạo phun ra một ngụm máu tươi. “Không được! Không chịu được, không qua nổi! Thật sự không qua nổi.”
Một cường giả khác cũng lau đi máu tươi nơi khóe miệng.
“Kỳ lạ, hai người chúng ta đi đến cái Thất Trọng thiên này cũng đã không chịu nổi, Lạc Linh Lung nàng dựa vào cái gì có thể đi một mạch lên trên được?”
Ở Thất Trọng thiên, bọn họ không thấy Lạc Linh Lung, chỉ có thể nói rằng nàng hiện tại đã đến Bát Trọng thiên.
“Hoặc là đã vẫn lạc rồi?”
“Dù thế nào, tiếp theo ngươi và ta tốt nhất là không nên lên trên nữa, ra ngoài chờ đi, không thể đem mình ném vào được.”
“Ừm……”
Hai người bọn họ cuối cùng quyết định rời đi. Bọn họ ra bên ngoài khôi phục vết thương.
“Lão phu bây giờ càng phát hiện có gì đó không ổn.” Một lão già nói.
“Ngươi nói là lúc ấy dẫn Cửu Âm thiên độc giao tới?”
“Đúng! Chúng ta đều phát hiện, chỉ có hai người vào trong, hai người trên Phượng Hoàng đài đã bị chúng ta giải quyết mà Lạc Linh Lung lại cùng một người khác vào chung, lão phu cực kỳ nghi ngờ, hai người bọn họ đã cố tình diễn kịch cho chúng ta xem.”
“Ừm…… Hẳn là như vậy!”
Sau đó ánh mắt của bọn họ trở nên sắc bén.
“Thằng nhãi kia, chờ hắn ra ngoài, chúng ta cùng nhau giết.”
Vào giờ phút này, Trương Thu Mạt vừa vặn đi đến khu vực phụ cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận