Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 149: Tính toán nhân duyên

Chương 149: Tính toán nhân duyên Giang Ảnh cùng Tiêu Thất Nguyệt cũng lập tức chặn một chiếc xe taxi bên cạnh.
“Sư phụ, đi theo chiếc taxi phía trước kia là được rồi.” Giang Ảnh mang theo ý cười nói.
Chuẩn bị xem kịch vui rồi.
Nàng ngược lại muốn xem xem Sở Vân Hiên làm sao khoác lác.
Trên một chiếc xe khác.
“Đinh... Mời ký chủ đến phố đi bộ Sông Nhỏ.”
Trong đầu hệ thống nhắc nhở truyền đến.
Sở Vân Hiên ngược lại muốn nhìn một chút cái hệ thống này có thể ngưu bức đến mức nào.
Tiểu gia cứ dựa theo ngươi nói mà thôi.
“Chúng ta đi đâu?”
Tịch Sơ Tuyết nhẹ giọng hỏi.
“Sư phụ, đi phố đi bộ Sông Nhỏ.”
Sở Vân Hiên nói.
Phố đi bộ Sông Nhỏ, là khu vực phồn hoa nhất của thành phố Thiên Hoa.
“Được rồi.”
Sở Vân Hiên cùng Tịch Sơ Tuyết ngồi ở ghế sau.
“Hôm nay là ta mời ngươi, cho nên ngươi nghe theo sự sắp xếp của ta là được rồi.” Sở Vân Hiên quay đầu nói với Tịch Sơ Tuyết bên cạnh.
“Ừm.” Tịch Sơ Tuyết khẽ gật đầu.
“Sao hôm nay lại mặc quần?” Sở Vân Hiên nhìn một cái hỏi.
Tịch Sơ Tuyết: “......”
Vì cái gì mặc quần, ngươi còn không rõ sao?
Tối hôm qua xem phim ngươi đã làm cái gì, ngươi không biết à?
Mặc dù Tịch Sơ Tuyết có hảo cảm với Sở Vân Hiên.
Nhưng bản chất của nàng, vẫn là một cô gái đặc biệt bảo thủ, thậm chí có chút cứng nhắc.
“Chỉ là cảm thấy hôm nay mặc bộ này, mặc quần tương đối hợp.” Tịch Sơ Tuyết nói.
“Đúng là vậy, nhìn rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Tịch Sơ Tuyết khẽ nói.
Tài xế cười nói: “Hai vị là tình nhân hả? Thật là trai tài gái sắc, thần tiên quyến lữ.”
“Ha ha ha, cảm ơn.” Sở Vân Hiên thuận thế cười nói.
“Ôi chao, cậu bé, ta vừa nhìn ngươi một cái, thật là đẹp trai, thảo nào có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, đoán chừng đệ nhất đại soái ca thành phố Thiên Hoa Sở Vân Hiên, cũng phải có chút kém cạnh đó.”
Tịch Sơ Tuyết: “......”
“Ha ha ha, sư phụ cũng biết Sở Vân Hiên sao?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Sở Vân Hiên ai mà không biết chứ? Đó cũng là thiếu niên anh hùng của thành phố Thiên Hoa chúng ta, liều mạng cứu được ba người ở đại học Thiên Hoa, mấy ngày trước còn một kiếm chém yêu hoàng, cứu được mấy trăm ngàn người, nữ sinh nào không mê hắn chứ? Ai, đừng nói nữa, đứa con gái của ta đó, ngay cả mặt hắn cũng chưa thấy, suốt ngày thích chết đi sống lại, mỗi ngày nói không phải hắn không gả.”
“Ha ha ha, thật vậy sao?”
Tài xế: “Đúng vậy, đau đầu chết luôn, nhưng mà ta làm sao có thể trèo cao được người ta chứ?”
Tịch Sơ Tuyết lộ ra một tia ý cười, liếc mắt nhìn Sở Vân Hiên bên cạnh, sau đó cố ý nói: “Nhưng mà nghe nói trước kia hắn cũng không có tiếng tốt cho lắm, nhất là có rất nhiều bạn gái cũ.”
Sở Vân Hiên: “......”
Ta dựa vào!
Tài xế nói: “Này cô nương, cô có vẻ hơi nông cạn rồi.”
“Không phải như vậy sao?” Tịch Sơ Tuyết tò mò hỏi.
Tài xế nói: “Hắn ưu tú như vậy, rất nhiều cô gái thích hắn có phải rất bình thường không? Bạn gái của hắn nhiều, có phải cũng là bình thường không?”
“Đúng vậy.” Tịch Sơ Tuyết đáp.
“Vậy vấn đề đặt ra, mọi người đều biết bạn gái cũ của hắn nhiều, rõ ràng nghe nói hắn bội tình bạc nghĩa lại như thế, vì sao vẫn có người trước ngã xuống người sau tiến lên theo đuổi hắn, là vì cái gì?”
Tịch Sơ Tuyết đôi mắt đẹp chớp chớp, sau đó hơi lắc đầu.
“Nguyên nhân rất đơn giản thôi, những cái bội tình bạc nghĩa gì đó, hay bắt cá mấy tay, cũng chỉ là lời đồn, mà lời đồn thì càng truyền càng xa, càng truyền càng thái quá.”
Sở Vân Hiên liên tục gật đầu: “Đúng vậy.”
Tài xế: “Đúng không? Đạo lý đơn giản nhất, vì sao những cô gái bị hắn bỏ rơi lại vẫn tình chung với hắn, lưu luyến không muốn rời xa? Rõ ràng là cháu gái của viện trưởng, thậm chí không tiếc dùng mạng mình để uy hiếp viện trưởng, cũng không muốn viện trưởng đi giáo huấn Sở Vân Hiên?”
“Cô nương, cô nghĩ xem, nếu bạn trai của cô thực sự rất tệ, cô còn nguyện ý bao che cho hắn sao?”
Tịch Sơ Tuyết không nói gì.
Tài xế tiếp tục nói: “Nếu chỉ có một hai cô gái như vậy thì còn có thể nói là yêu mù quáng, nhưng nếu tất cả các cô gái đối với hắn đều si tình như vậy, cô còn có thể nói hắn có vấn đề sao? Chẳng lẽ trên đời này con gái đều là đồ ngốc sao?”
“Có lý.” Tịch Sơ Tuyết gật đầu.
“Đúng không? Bởi vì các cô ấy biết Sở Vân Hiên là người tốt như thế nào, cho nên những lời đồn không hay đó đều chỉ là lời đồn thôi, ngay cả mạng sống mình còn không để ý, cũng muốn cứu người, nhân phẩm của người này tuyệt đối không thể chê, và cũng là một người đáng để phó thác cả đời.”
“Cho nên, con gái tôi thích hắn, tôi thật ra rất ủng hộ, chỉ có điều...... Haizz, cảm thấy không xứng với người ta thôi.”
Sở Vân Hiên nhìn Tịch Sơ Tuyết nói: “Đúng là như vậy.”
“Xem ra trước kia mình có chút nhìn không đúng rồi.” Tịch Sơ Tuyết lẩm bẩm.
“Ha ha ha, phải không?”
Rất nhanh, xe dừng ở bên ngoài phố đi bộ.
Hai người xuống xe.
“Cậu bé, hóa đơn.”
Tài xế đưa hóa đơn cho Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên bất thình lình liếc nhìn.
Phía sau hóa đơn viết một hàng chữ.
“Đi dạo phố ven biển, chờ một ông lão xem bói xuất hiện.”
Sở Vân Hiên:???
Sau đó hắn liếc nhìn bác tài.
Tài xế nháy mắt với hắn.
Sở Vân Hiên: “......”
Ta dựa vào!
Tài xế này là do hệ thống sắp xếp? thảo nào nói nhiều lời có ích như vậy.
“Đinh... Bước đầu tiên, cải thiện cái nhìn của Tịch Sơ Tuyết về ký chủ, giảm lòng phòng bị của cô ấy đã hoàn thành.”
Sở Vân Hiên: “......”
“Đi thôi, con gái các cô không phải đều thích dạo phố sao? Đi dạo với anh ở con đường này thấy thế nào?”
Sở Vân Hiên nói với Tịch Sơ Tuyết bên cạnh.
“Ừm.”
Hai người đi vào phố đi bộ.
Sở Vân Hiên theo bản năng muốn nắm tay cô.
Chắc chắn không có vấn đề gì.
“Đinh... Mời ký chủ tuyệt đối không được nắm tay bây giờ.”
Hệ thống đột nhiên vang lên nhắc nhở, làm cho Sở Vân Hiên phải rút tay về.
Vì sao?
Hôm qua xem phim, đừng nói là nắm tay, chân đều đã sờ soạng cả rồi.
Bây giờ lại không thể nắm tay?
Chắc là có thể nắm tay chứ.
Cô ấy chắc cũng sẽ đồng ý thôi?
Thôi vậy, cứ làm theo hệ thống nói.
Nếu không đến lúc đó hệ thống nói hắn không làm theo chỉ thị của nó dẫn đến thất bại, không chịu trách nhiệm, không bồi thường cho hắn thì sao.
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía trước.
Phía sau.
Giang Ảnh cùng Tiêu Thất Nguyệt lén lút đi theo đám người phía sau họ.
“Nhìn kìa, tay còn không dám nắm, hôm qua còn lừa ta bảo là nắm tay rồi sờ chân, ha ha ha.” Giang Ảnh cười rất vui vẻ.
Tiêu Thất Nguyệt cũng cười tủm tỉm gật đầu: “Về cơ bản có thể khẳng định hôm qua hắn chắc chắn là giả vờ.”
“Chắc chắn rồi, đi đi đi, theo sau thôi.”
Phía trước, Sở Vân Hiên thấy một ông lão xem bói ngồi ở ven đường.
“Xem bói xem bói, không đúng không lấy tiền.” Ông lão hô lớn.
“Chính là ông ta.” Sở Vân Hiên dừng bước, trong lòng tính toán.
Tịch Sơ Tuyết cũng đi theo Sở Vân Hiên cùng nhau dừng lại nhìn.
“Ôi chao, hai vị muốn xem gì nào?”
Ông lão xem bói nhìn đôi tình nhân trước mặt.
“Xem nhân duyên.” Cô gái kéo tay chàng trai vui vẻ nói.
Chàng trai nói: “Mấy trò này chỉ là lừa người thôi.”
Cô gái: “Xem chút thôi đi.”
Ông lão: “Mười đồng.”
“Đây ạ.”
Sau đó, ông lão nhìn tướng tay của hai người.
Rồi ông ta sờ râu.
“Đại sư, thế nào ạ?” Cô gái tò mò hỏi.
“Khụ, cô nương, ta chỉ nói sự thật thôi.”
“Ông cứ nói đi.”
Ông lão nói: “Bạn trai của cô, không phải một lựa chọn tốt đâu.”
“Ôi ta thao! Lão già, ông có phải là muốn ăn đòn không hả?”
Chàng trai xắn tay áo.
“Vì sao vậy ạ?” Cô gái hỏi.
“Sông nhỏ phát tài, đánh lên 5000 tệ, đường Thiên Hà phát đầy đủ, đánh lên 13.000 tệ, cô còn thấy đó là một lựa chọn tốt sao?”
Nghe được cái này, chàng trai kia cả kinh.
“Cái gì?”
Cô gái nhìn về phía bạn trai mình.
“Giả... Giả! Giả!” Chàng trai vội nói.
Ông lão sờ râu: “Có phải là giả hay không, các người bây giờ cứ đến hai chỗ mà ta nói, đến đó đăng ký thông tin hội viên mà xem có không phải sao?”
“Đi! Đi theo em!” Cô gái giận dữ kéo chàng trai đi kiểm chứng.
“Đi a!” Cô gái kéo anh.
“Thảo! Lão tử đã trúng số thì sao? Sao ông lão ngốc, ông muốn ăn đòn à?”
Vừa nói, chàng trai đó trực tiếp vung nắm đấm về phía ông lão xem bói.
Mà ông lão đang ngồi trên ghế, đột nhiên thân ảnh lui về sau nửa mét.
“Mẹ kiếp! Là cao thủ!”
Lần này, những người chung quanh ban đầu đều nghĩ ông ta là kẻ lừa đảo cũng kinh hãi không thôi.
“Ngươi! Ngươi làm ta quá thất vọng!”
Cô gái tát cho chàng trai một cái, rồi khóc chạy đi.
Sở Vân Hiên: “......”
“Đại sư, đại sư, cho ta xem bói với!”
“Đại sư, cho ta xem bói luôn!”
“Đại sư đại sư!”
“......”
Một đám người nhao nhao xông tới.
Tịch Sơ Tuyết đứng đó cau mày trầm tư.
Sau đó nàng nhìn Sở Vân Hiên hỏi: “Vừa rồi lúc ông ta thuấn di, ngươi cảm nhận được sức mạnh không gian sao?”
Sở Vân Hiên lắc đầu.
“Ta cũng không cảm nhận được, vậy ông ta làm thế nào để thuấn di?”
Sở Vân Hiên ho khan một tiếng, nhìn về phía Tịch Sơ Tuyết bên cạnh, hỏi: “Chúng ta cũng xem bói à?”
“Xem gì?” Tịch Sơ Tuyết hỏi.
“Xem nhân duyên.”
Tịch Sơ Tuyết dừng lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận