Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 237: Như thế vừa sao?

Chương 237: Như vậy mà được sao?
Trần Kiệt cảm thấy khí lực toàn thân trong khoảnh khắc này như bị hút cạn. Hắn thất thần, loạng choạng lùi về sau mấy bước, suýt thì ngã nhào.
“Cha......Thiên... Thiên Sở...”
Người nhà họ Trần cũng nhanh chóng tụ tập đến chỗ này. Người thân của mẹ Trần Thiên Sở gào khóc thảm thiết.
“Không!! Ai giết con trai ta! Ai giết con trai ta vậy!” “Ta thề không đội trời chung với ngươi! Con ơi...A a a!!”.
“Cha!!!” “...”
Trần Kiệt run rẩy đứng dậy. Đầu óc trống rỗng.
“Cậu...... Thiên... Thiên Sở ca, điện thoại đây.” Một nam sinh đưa chiếc điện thoại đẫm máu tới.
Người giết bọn họ đã ném ba cái đầu vào nhà họ Trần, về lý thuyết thì không thể còn điện thoại di động của Trần Thiên Sở. Vậy chỉ có thể nói, trong điện thoại này có gì đó.
Trần Kiệt run run mở điện thoại. Bên trong là một đoạn video. Một đoạn video ghi lại cảnh một người mặc áo đen che mặt, dùng dao găm tra tấn con trai và Trần Hạo Bân đến chết. Hắn ta chặt từng ngón tay của bọn họ, cắt tai, móc mắt. Cuối cùng... chặt đầu. Toàn bộ video là tiếng kêu thảm thiết của con hắn.
“Không! Không!!” Trần Kiệt hai mắt đỏ ngầu, trừng lớn xem cảnh tượng này. Cuối cùng, bóng người kia cầm đầu con trai hắn hướng về ống kính điện thoại.
“Đây là cách con trai ngươi muốn giết ta.”
Phịch —— Trần Kiệt ngã xuống đất, bất lực tê liệt.
“Sở Vân Hiên...... Sở Vân Hiên!!” Hắn nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy oán hận! Chỉ có thể là Sở Vân Hiên! Không ai khác. Bởi vì bọn họ chính là đi giết Sở Vân Hiên!
Rất nhanh. Người của Thẩm phán Hội cũng đến Trần gia, tìm hiểu sự tình.
“Trần gia chủ, xin nén bi thương.” Tổ trưởng tổ 1 của Thẩm phán Hội thành phố Lâm An nói. “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức điều tra.”
Trần Kiệt nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn: “Là Sở Vân Hiên! Là Sở Vân Hiên giết con trai ta và cha ta!” “Sở Vân Hiên? Sao có thể!” Nghe vậy, người của Thẩm phán Hội theo phản xạ muốn phản bác.
“Chính là hắn! Các người đi điều tra hắn, chắc chắn sẽ tìm ra điều gì đó! Đúng, âm tần, các người hãy phân tích âm tần lời cuối cùng của hắn trong video.” Trần Kiệt túm tay tổ trưởng, kích động nói.
“Chúng tôi sẽ phân tích và điều tra. Nhưng mà, Trần gia chủ, có phải ông biết gì không? Mong ông cho chúng tôi biết.” “Không biết.” Trần Kiệt lắc đầu. Chẳng lẽ nói cho bọn họ biết, con trai, cha của hắn vì muốn giết Sở Vân Hiên trả thù, cướp đoạt bảo bối của hắn nên bị giết ngược?
“Ừm, xin nén bi thương.”
Sau đó, người của Thẩm phán Hội mang theo chứng cứ rời đi.
“Tổ trưởng, có điều tra Sở Vân Hiên không?” Một thành viên hỏi.
“Điều tra gì chứ, sao có thể là hắn?” Một thành viên khác nói.
Tổ trưởng nói: “Vậy tại sao không thể là hắn?” Sau đó tổ trưởng tiếp tục nói: “Sở Vân Hiên đúng là đáng để người khác kính phục, nhưng sao có thể không thể làm chuyện này chứ?” “Chỉ là... quá tàn nhẫn.” Tổ trưởng nói: “Một võ giả giết nhiều yêu thú và ma thú như vậy, ai mà không tàn nhẫn? Nếu là Sở Vân Hiên giết, thật ra, tôi đoán vấn đề có lẽ ở nhà họ Trần, chẳng phải trong video nói sao?”
“Người kia tra tấn Trần Thiên Sở đến chết, hướng về phía ống kính nói đây là cách mà Trần Thiên Sở muốn giết hắn.” Tổ trưởng gật đầu: “Hiện tại có thể đoán ra rằng, người của nhà họ Trần bị giết ngược, dù Thẩm phán Hội bảo trì quy tắc, nhưng mọi người đều là võ giả, có thể duy trì mấy cái quy tắc đó thật sao? Có mấy võ giả tay chân sạch sẽ?”
“...” Tin tức Trần Thiên Sở, Trần Hạo Bân và Trần Đại Sơn bị giết cũng lan nhanh chóng. Tin tức gây xôn xao dư luận ở thành phố Lâm An. Dù sao Trần Thiên Sở cũng khá nổi tiếng ở Lâm An. Hơn nữa, nhà họ Trần cũng là thế gia võ giả ở Lâm An, mức độ chú ý rất lớn.
Sở Vân Hiên ở nhà tu luyện. Thần Thông Cảnh tam tinh. Tốc độ không tệ. Hắn cũng là lần đầu tiên cảm nhận được việc luyện hóa loại thiên địa linh vật cấp cao này lại tăng cấp nhanh đến vậy. Nên nói, những thiên tài có bối cảnh mạnh thăng cấp nhanh như vậy hoàn toàn hợp lý. Hắn còn nghĩ sẽ đến chỗ chị em Lưu Ly xem có lấy được thêm đồ tốt không.
Tùng tùng tùng —— tiếng gõ cửa vang lên.
Sở Vân Hiên mở cửa, đứng ngoài là Quan Hinh.
“Quan tỷ, sao rảnh đến chỗ ta vậy?” Sở Vân Hiên cười nói.
Quan Hinh lấy ra một cuộn tơ trắng, cười híp mắt nói: “Tơ trắng định vị tháng trước của ngươi đây.” Sở Vân Hiên: “...” “Vào đi.” Quan Hinh sau đó đi vào phòng.
“Chuyện ở trên nói sao rồi?” Sở Vân Hiên hỏi.
Quan Hinh ngồi xuống, vắt chéo chân nói: “Tin tức ngươi đưa, dù không có bằng chứng thực tế gì, bên trên vẫn rất chú ý, đang bí mật chuẩn bị. Nếu như cuộc tập kích bất ngờ giống lần ở thành phố Thiên Hoa, lần này chúng ta chắc chắn sẽ kịp phản ứng.”
Sở Vân Hiên gật đầu.
“À đúng, việc ba người Trần Thiên Sở bị giết, bên trên đã tiếp nhận rồi.”
“Hả?” Sở Vân Hiên nhìn Quan Hinh.
“Nhà họ Trần này có người của Thần Minh, bao gồm nhà mẹ đẻ của Trần Hạo Bân cũng là người của Thần Minh. Việc này Thẩm phán Hội giao cho Thần Minh cấp cao hơn điều tra.” Quan Hinh tiếp tục: “Bề ngoài thì họ có vẻ đứng về phía Trần gia, nhưng thực tế là đang giúp ngươi đè chuyện này xuống.” Sở Vân Hiên: “...”
Quan Hinh nhìn vẻ mặt Sở Vân Hiên, cười nói: “Cấp cao đều bí mật so sánh âm tần và giao cho bộ trưởng công nghệ cao. Họ dễ dàng phân biệt được có phải một người hay không. Thậm chí ngươi còn chẳng thèm thay đổi âm thanh sao?” “Là bởi vì ta vốn không định che giấu, nếu không thì ta có thể ném di động cùng ba cái đầu cho nhà họ Trần?” Sở Vân Hiên nói.
Quan Hinh: “...”
“Hiểu rồi. Có điều, có một chuyện bớt một chuyện hơn, điện thoại cũng chỉ có một cái, không có bản ghi thứ hai, chuyện này sau này cũng sẽ không có chứng cứ.” “Vậy tại sao bên trên lại giúp ta đè xuống?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Thứ nhất, ngươi có giá trị!” “Thứ hai, nói thế nào nhỉ? Quy tắc tuy là quy tắc, nhưng đây là một thời đại hỗn loạn. Thật sự muốn dùng quy tắc hạn chế tất cả võ giả thì không thể, chỉ có thể hạn chế bề ngoài. Phía sau, có mấy võ giả không lén lút giết người? Không giết người đoạt bảo trong lãnh địa yêu thú?”
“Chuyện này, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là không ai nói ra.” Quan Hinh tiếp tục nói: “Không cần nghĩ, chắc chắn là bọn họ muốn giết ngươi, xong bị ngươi giết ngược. Có gì là to tát? Bình thường quá đi chứ?” Sở Vân Hiên gật đầu.
“Trần Kiệt, cha Trần Thiên Sở, hẳn cũng là người biết điều. Hắn trực tiếp để Thẩm phán Hội điều tra ngươi. Nếu như hắn để mắt đến ngươi, sẽ rất phiền phức.” Quan Hinh nói.
“Ta cũng không sợ, chỉ là hơi phiền.” Sở Vân Hiên gật đầu.
“Người chết mới yên tĩnh.” Quan Hinh cười cười rồi nói tiếp: “Vậy ta về trước đây, tạm biệt.” Sau đó, Quan Hinh cười híp mắt rời đi.
Câu nói cuối cùng của nàng coi như đã ám chỉ Sở Vân Hiên rồi. Nếu muốn sau này không còn phiền phức thì xem xem có cơ hội xử lý Trần Kiệt hay không.
Sở Vân Hiên duỗi lưng một cái, thoáng lộ ra nụ cười lạnh:
“Đúng vậy, người chết mới không phiền phức.” Quy tắc là cái gì chứ? Thực lực chính là quy tắc. Ở đây dù sao cũng không phải là Địa Cầu.
Sở Vân Hiên mặc áo khoác, rồi rời nhà.
Ngoài đường.
“Này, Quan tỷ.” Sở Vân Hiên cười chào.
“Đi ra ngoài à?” Quan Hinh cười hỏi.
“Ừm.” Sở Vân Hiên gật đầu.
“Đi ăn cơm chung không?”
Sở Vân Hiên lắc đầu: “Không được, ta có việc.” “Vậy đi đi.” Sở Vân Hiên sau đó rời đi.
Quan Hinh liếc mắt nhìn bóng lưng Sở Vân Hiên rời đi, sững người. Phương hướng này, không phải là Đại học Lâm An sao? Là... hướng Trần gia mà?
“Tên đại ca này, không lẽ bây giờ đã muốn động thủ rồi sao? Không... nhà người ta là nhà Trần Kiệt đó, làm sao mà ngươi động thủ được? Muốn giết cả nhà người ta à?”
Nàng ám chỉ Sở Vân Hiên, là muốn hắn tìm cơ hội xử lý Trần Kiệt. Thực ra những điều này đều là quy tắc ngầm của thế giới này. Nhưng mà... không phải bảo ngươi trực tiếp làm vậy đâu.
Quan Hinh cảm thấy không phải thế. Nàng vẫn theo Sở Vân Hiên. Tiếp đó thấy hắn đến cửa chính Trần gia.
Quan Hinh: “...” Hắn thật sự muốn xông vào giết người sao? Không phải chứ... ít nhất cũng phải đeo mặt nạ gì chứ? Muốn làm như vậy à?
Đại ca! Giết người thì không quan trọng! Hơn nữa ngươi không giết hắn thì hắn cũng muốn giết ngươi! Nhưng... đừng mang cái này ra ánh sáng như vậy chứ!
Oa kháo! Như vậy mà được sao?
Không, không phải thế chứ. Sở Vân Hiên đâu phải là kẻ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận