Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 684: Sở Vân Hiên trở về

Chương 684: Sở Vân Hiên trở về
Trên bầu trời, một đám cường giả nhìn thôi đã thấy kinh khủng tột độ, bọn họ đạp trên hư không lao nhanh đến.
Điều này khiến Tần Phong tuyệt vọng!
Dù cho Lâm An Thị có bị phá, bọn họ thật ra vẫn có thể giữ!
Nửa ngày, một ngày, cũng vẫn là có thể giữ!
Cũng có cơ hội chờ đợi nơi khác rút quân tiếp viện, thậm chí đem bọn chúng đuổi ra ngoài.
Nhưng là hiện tại...
Hắn không hiểu vì sao Yêu tộc cùng Ma tộc còn có thể đột nhiên có được đội hình cường giả đáng sợ như vậy!
Điều này không hợp lý!
Đám cường giả này một khi gia nhập chiến trường.
E rằng toàn bộ chiến trường Lâm An Thị, sẽ trong nháy mắt bị san bằng.
“Là mấy chủng tộc trung lập Yêu tộc cường đại nào tham chiến sao?”
Mặt Tần Phong xám như tro.
Nhưng mà...
Khi một thân ảnh quấn quanh lấy đạo kinh lôi ngàn mét rơi vào chiến trường.
Biến yêu thú, ma thú ngàn mét thành tro tàn.
Bọn họ phát hiện, không đúng!
Đây không phải Yêu tộc!
Đây là Nhân tộc!
“Hả?”
“Giết cho ta!!”
“Giết!”
“Giết sạch bọn chúng!”
“Giết a!”
“…”
Hàng ngàn vị thiên Đạo trong nháy mắt gia nhập chiến trường, dễ như trở bàn tay, tàn sát yêu thú và ma thú.
Tần Phong:???
Đám người:???
Tần Phong không rõ những người này từ đâu ra.
Bọn họ là ai!
Nhưng mà...
Bọn họ giống như là Nhân tộc!
“Tổng chỉ huy, bọn họ giống như là... gần ngàn vị Thiên Đạo cảnh?”
Tần Phong trợn tròn mắt.
Gần ngàn vị Thiên Đạo cảnh?
Nơi nào có thể phân ra gần ngàn vị Thiên Đạo cảnh?
Thiên Đạo cảnh ở chiến trường Lâm An Thị của bọn họ, cộng lại cũng chỉ khoảng mười vị.
Lấy đâu ra gần ngàn vị Thiên Đạo cảnh tiếp viện chứ?
Lại còn là viện binh từ bên Yêu tộc, Ma tộc tới.
“Đó là... Cố Thận Chi? Là Cố Thận Chi?”
Cố Thận Chi, trước đây là thành viên Thần Minh.
Về sau không biết xảy ra chuyện gì, liền biến mất không thấy.
Thậm chí hắn còn có địa vị tương đối cao trong Thần Minh.
“Cái gì?”
Tần Phong không quản cái này.
“Các huynh đệ, viện binh tới rồi, giết!”
“Giết!”
“…”
Đám hộ pháp bên kia trực tiếp mộng bức.
Tình huống thế nào?
Hơn ngàn vị Thiên Đạo tiếp viện?
Điên rồi à?
Đừng nói là ngàn vị.
Bây giờ có hai mươi vị Thiên Đạo thôi là cũng đã có thể thay đổi cục diện chiến trường ở đây.
Hàng ngàn vị Thiên Đạo gia nhập chiến trường.
Thành viên Yêu tộc, Ma tộc của bọn chúng trực tiếp bị đẩy ngang.
“Rút lui! Rút lui trước!” Đại hộ pháp phát lệnh.
“Rút lui? Đâu có dễ dàng như vậy, giết cho ta!”
“Giết!”
“…”
Hàng ngàn vị Thiên Đạo gia nhập chiến trường, có thể khiến một đám người chạy, nhưng có thể để cho các ngươi toàn bộ chạy thoát sao?
Giờ phút này, đứng ở đằng xa, Sở Vân Hiên cau mày.
Nói thật.
Chiến tranh ở Lam Tinh hiện tại, so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn gấp mấy chục lần.
Ngàn tên Thiên Đạo, đúng là chiến lực nghịch thiên.
Hắn vốn cho rằng đi ra giải quyết một chút tình thế khẩn cấp là đủ rồi.
Hiện tại xem ra, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Mà nơi Tội Ác Chi Đô này.
Cường giả Yêu tộc cùng Ma tộc cũng tương tự có rất nhiều.
Tội Ác Chi Đô, đoán chừng rất nhanh sẽ có người phát hiện nơi đó đã có thể tùy ý rời đi.
Người ở Tội Ác Chi Đô, đoán chừng cũng rất nhanh sẽ đi ra.
Nhân tộc sẽ vì Nhân tộc mà chiến.
Yêu tộc Ma tộc, tự nhiên cũng vì bọn chúng mà chiến.
“Thắng... Thắng?”
Quân đội trấn thủ Lâm An Thị, những võ giả, binh sĩ này, ai nấy đều cảm thấy không quá chân thực.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Viện binh từ đâu tới vậy?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Nguy cơ ở Lâm An Thị trực tiếp được giải trừ.
Có Thiên Đạo, trực tiếp đuổi theo giết.
Mà có kẻ thì chạy.
Dù sao bọn họ đi theo Sở Vân Hiên đi ra, mục đích chính là để rời khỏi Tội Ác Chi Đô.
Hiện tại, thật vất vả mới đi ra được, bọn họ cũng sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, kẻ cầm lái Tội Ác Chi Đô kia không cho bọn họ đi ra.
Cho nên có ít người thừa dịp giao chiến, cũng đã trốn mất.
Tần Phong dẫn một đám người kích động đi tới.
“Đa tạ chư vị tiền bối đã ra tay tương trợ!”
“Không cần, không cần!”
Một cường giả khoát tay áo.
“Chư vị tiền bối là...?”
“Chúng ta từ Tội Ác Chi Đô đi ra.”
“Hả?”
Lời này vừa thốt ra, bọn họ toàn bộ trợn mắt há mồm.
Đi ra từ Tội Ác Chi Đô?
Đúng!
Bọn họ biết Tội Ác Chi Đô qua nhiều năm như vậy khẳng định sẽ hội tụ một lượng lớn cường giả.
Nhưng là...
Tội Ác Chi Đô có thể một lúc đi ra nhiều người như vậy sao?
“Đừng hiểu lầm, là chi chủ Tội Ác Chi Đô, hắn hạ lệnh, cho chúng ta những người này một cơ hội rời đi, hắn biết cảnh ngộ khó khăn của Nhân tộc Lam Tinh, cho nên dẫn đầu chúng ta đến đây tiếp viện.”
Hả?
Điều này làm cho bọn họ càng mộng bức.
Cốt truyện này...
Sao mà kỳ lạ vậy?
Loại chuyện này có thể phát sinh được sao?
Chuyện này thật sự quá vô lý, quá khiến người ta không thể tin được.
Lão đại Tội Ác Chi Đô, dẫn đầu ngàn người trong Tội Ác Chi Đô, rời khỏi Tội Ác Chi Đô, vì Nhân tộc mà chiến?
Quá bất thường!
Nhưng mà bất kể thế nào.
Bọn họ đã cứu Lâm An Thị.
“Vị tiền bối kia đâu?”
Tần Phong hỏi một câu.
Đám người lúc này mới nhìn xung quanh một lượt.
Không thấy đâu cả.
“Chẳng lẽ là đuổi theo?”
“Chư vị trước vào nghỉ ngơi một lát.”
Một lát sau, bọn họ vẫn không thấy người kia tới.
Những người kia cũng kỳ quái.
Cái vị đại lão đã để bọn họ rời khỏi Tội Ác Chi Đô để đến trợ giúp Nhân tộc kia, sao lại không thấy đâu?
“Tổng chỉ huy!”
Tần Phong đứng lên.
“Bên ngoài có người tìm, đã sắp xếp ở phòng khách.”
“Tốt.”
Tần Phong vội vàng đi ra ngoài.
Người tìm đến Tần Phong tự nhiên là Sở Vân Hiên.
Lúc này.
Diệp Linh U cũng đã rời đi, nàng chắc chắn là đi giết minh.
Trương Nguyên Lương và Quyết Minh, hai người bọn họ cũng tạm thời ẩn mình.
Tần Phong đi vào phòng khách.
Khi hắn nhìn thấy thân ảnh trước mắt, cũng lộ vẻ mặt kinh hỉ.
“Quá tốt rồi! Là tiểu tử ngươi! Ha ha ha!”
Tần Phong tiến đến trực tiếp ôm Sở Vân Hiên một cái.
“Tần chỉ huy.”
“Sao? Ngươi cũng là đi theo đám người Tội Ác Chi Đô lần này đi ra?”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Ừ.”
“Tốt! Tốt! Ngươi không có việc gì là tốt rồi! Nhìn ra được, đã tấn cấp Thiên Đạo rồi?”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Cũng vừa mới tấn cấp.”
“Cũng gần như, những đồng đội của ngươi, trong thời gian này cũng tiến bộ rất lớn, cơ bản đều đã tấn cấp Thiên Đạo.”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Tìm Tần chỉ huy, chủ yếu cũng muốn hỏi người bọn họ đâu?”
“Dạ Ảnh Tổ hẳn là bị điều đến Tân Nghi Thị.”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Đi, ta phải đi qua tìm bọn họ hội hợp trước.”
“Ngươi đến mau chóng.” Tần Phong nói.
Sở Vân Hiên nhíu mày.
“Tình hình ở Tân Nghi Thị đặc biệt không tốt, áp lực rất lớn, ta bên này dự định báo cáo cho cấp trên nhanh chóng, hy vọng có một số cường giả bên này có thể đi tiếp viện Tân Nghi Thị, cũng không biết có được không.”
Sở Vân Hiên gật đầu.
“Vậy ta đi qua trước, đúng rồi, Tần hội trưởng, cho ta mượn cái điện thoại một chút.”
Tần Phong đưa di động cho Sở Vân Hiên.
Sau đó Sở Vân Hiên gọi điện thoại.
Hắn gọi cho Lưu Ly Tuyết.
Bởi vì Sở Vân Hiên cần sắp xếp một chút cho Quyết Minh và Trương Nguyên Lương.
Ở một bên khác.
Nhìn thấy dãy số báo đến, Lưu Ly Tuyết rất bình thản bắt máy.
“Ai?”
Sở Vân Hiên nói: “Là ta.”
Một bên kia hiển nhiên sững sờ.
“Sở Vân Hiên?”
“Đúng vậy.”
Sau đó là một tràng tiếng bước chân vội vã, tiếp đó là giọng nói của Lưu Ly Nguyệt truyền đến: “Hả? Sở Vân Hiên? Ngươi ra rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận