Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 907: vậy bản thiếu cũng có thể đi lạc

Chương 907: Vậy bản thiếu cũng có thể đi lạc
Nghe được lời nữ tử này nói, những người ở bên bờ cũng nhao nhao lộ vẻ không vui, mặt mày ủ dột.
"Ta nói rồi mà, thật là có rất nhiều người đến, có tiền cũng không nhất định có thể đi qua."
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói bên tai Sở Vân Hiên.
"Cái gì!"
Nghe nói như thế, Bạch Mặc đôi mắt nheo lại, rồi giận dữ nói: "Bản thiếu ở chỗ này đợi ít nhất ba nén hương rồi, ngươi lại nói với bản thiếu là hết chỗ? Đơn giản là khinh người quá đáng, tin hay không bản thiếu sẽ đập nát cái Tiên Miểu Lâu của ngươi?"
Diệp Hải cũng ở một bên nói: "Nói không sai, vị cô nương này, ngươi có biết vị này là ai không? Đây chính là đường đường thiếu chủ Linh Kiếm Phái nhị trọng thiên!"
Hiện tại trong lòng Diệp Hải rất hoảng a.
Đã treo ngược khẩu vị vị gia này lên rồi, cuối cùng lại không vào được? Lần này phải làm sao cho tốt?
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người ở bên bờ cũng đều lộ ra vẻ giật mình.
Đối với người nhất trọng thiên mà nói, nơi như nhị trọng thiên chung quy là mạnh mẽ hơn.
Còn nữ tử kia thì ở dưới lớp lụa mỏng mang vẻ áy náy: "Vị công tử này, thật sự là xin lỗi, nhưng đây là quy định của Tiên Miểu Lâu, kín chỗ là không thể vào."
"Tốt, tốt, tốt, vậy là xem thường bản thiếu đúng không?" Bạch Mặc nổi giận.
Nữ tử nói: "Tiên Miểu Lâu không có ý đó, cũng không xem thường bất kỳ ai, càng sẽ không nhằm vào riêng công tử, mong công tử thông cảm."
Bạch Mặc vung tay lên: "Bản thiếu không tin, Tiên Miểu Lâu lớn như vậy có thể chứa hết khách? Bản đế cũng không tin, Tiên Miểu Lâu lớn như vậy còn không có chỗ đặt chân! Nhiều thêm bản thiếu một người thì có thể thế nào? Chẳng lẽ lại trở nên chật chội?"
"Chúng ta cũng là vì cân nhắc trải nghiệm của những khách nhân khác, công tử có thể đến sớm hơn vào ngày mai."
Thật ra, tâm tình của Bạch Mặc rất dễ hiểu.
Trong mắt hắn, hắn là người nhị trọng thiên, hắn chính là xem thường những kẻ nhất trọng thiên này.
Thế nhưng, hắn lại không được chào đón ở nhất trọng thiên?
Điều này có thể nhịn được sao?
Nhưng hắn không đành lòng thì có thể làm sao?
Lẽ nào chỉ vì chuyện này, mà bảo cường giả đến tiêu diệt Tiên Miểu Lâu?
Chuyện này mà truyền ra thì hắn còn mặt mũi nào?
Hay là, hắn trực tiếp bảo cường giả Linh Kiếm Phái đi cùng đến tạo áp lực.
Nhưng dù sao, loại chuyện này không nên làm.
Bất quá, đột nhiên Bạch Mặc nghĩ đến điều gì.
"Nghe nói Tiên Miểu Lâu các ngươi thích người có tài hoa?"
Bạch Mặc hỏi.
"Đúng vậy, nếu có tài hoa, ở bên trong Tiên Miểu Lâu, rượu, đồ ăn, tất cả tiêu xài đều miễn phí, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chân tài thực học."
Bạch Mặc mở cây quạt trong tay ra quạt phẩy phẩy, thản nhiên nói: "Vậy cũng khéo, bản thiếu đối với tài hoa của mình vẫn rất tự tin."
Nghe được câu này, Diệp Hải vội vàng nói: "Đúng đúng đúng! Bạch thiếu ở nhị trọng thiên cũng là tài tử nổi danh, hẳn các ngươi cũng nghe qua rồi."
Câu này không sai.
Bạch Mặc đúng là rất có tài hoa.
Mà lại, bởi vì tài hoa này mà cũng rất nổi danh.
Cửu Châu này là nơi hết sức tôn trọng tài hoa.
Thi từ văn phú, cầm kỳ thư họa đều được yêu thích.
Kể cả bách quan trong các Đại đế quốc cũng muốn có tài hoa thì mới được ưu tiên.
Ngoài việc văn hóa của thế giới này vốn là vậy.
Còn một điểm rất mấu chốt nữa!
Đó chính là nhập đạo!
Ở thế giới này, có thể thiên phú tu luyện của ngươi không đủ, có thể cảnh giới không cao.
Nhưng, nếu như ngươi cực kỳ tinh thông một hạng kỹ năng nào đó, thậm chí đạt đến mức xuất thần nhập hóa, người và kỹ năng hợp nhất.
Thậm chí có thể giao cảm thiên địa, giao cảm thiên đạo, một khi nhập đạo.
Nói đơn giản, nếu như ngươi đủ tài hoa.
Ngươi thậm chí có thể lấy thơ nhập đạo.
Ngươi có thể lấy vẽ nhập đạo.
Lấy cờ nhập đạo.
Lấy đàn nhập đạo vân vân.
Một khi nhập đạo, có thể bây giờ ngươi còn chưa đến cảnh giới Thiên Đạo.
Nhưng trong nháy mắt sẽ tiến vào một cảnh giới vô cùng cường hoành.
Đơn giản sao?
Đương nhiên không đơn giản.
Thậm chí có thể nói gần như không thể.
Mấy trăm ngàn năm qua ở Cửu Châu, không có mấy người có thể thông qua con đường khác ngoài tu luyện võ đạo để nhập đạo.
Cầm Thánh, lấy đàn nhập đạo.
Thi Thánh, lấy thơ nhập đạo.
Cờ Thánh, lấy cờ nhập đạo.
Nhưng ngoài cái đó ra, cũng không có mấy ai.
Nhưng mà, các loại văn hóa ở Cửu Châu thịnh hành không chỉ bởi vì mọi người muốn gặp may, muốn nhập đạo cái gì.
Đâu có dễ dàng như vậy.
Chỉ nói rằng thế giới này xác thực là yêu thích những văn hóa này.
Một người có tài hoa, đúng là sẽ khiến một số người chú ý.
Nhất là với những cường giả hàng đầu.
Thi từ văn phú, cầm kỳ thư họa là cách họ giải tỏa tình cảm.
Khi họ đạt đến cảnh giới đó, tuổi thọ dài lâu, động một chút là thọ vạn năm.
Cảnh giới khó tăng tiến, thứ họ theo đuổi là một chút thỏa mãn nội tâm và tinh thần.
Cho nên, rất nhiều cường giả hàng đầu rất thích những thứ này.
Không phải theo trào lưu, mà là thật tâm yêu thích.
"Ra là như vậy."
Nữ tử kia nói một câu.
"Vậy, bản thiếu có thể vào chưa?"
Nữ tử đó hơi khom người: "Nếu công tử có tài hoa, nhất định có thể vào, người có tài hoa là ngoại lệ, xin mời."
"Vị này là bạn của bản thiếu."
Bạch Mặc liếc mắt nhìn Diệp Hải bên cạnh nói.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Hải mừng rỡ.
Mặc dù có thể không phải bạn bè thật sự.
Nhưng ít nhất Bạch Mặc cũng xem hắn là người quen.
"Xin mời."
Nữ tử lại nói một câu.
Ở đây, rất nhiều người khác không dám có lời oán hận.
Bởi vì đó chính là quy tắc của Tiên Miểu Lâu.
Mà bọn họ xác thực cũng không có tài hoa gì, chỉ là có tiền thôi.
Hai người đi lên thuyền hoa.
"Nói vậy, bản thiếu cũng có thể đi lạc."
Sở Vân Hiên mỉm cười nói ra.
Nghe câu này, ánh mắt của mọi người nhao nhao nhìn về phía Sở Vân Hiên.
"Phụt ——"
Bạch Mặc không nhịn được cười ra tiếng.
"Ta nói vị huynh đệ này, lúc nãy không muốn để ý tới ngươi, ngươi thành thật chút cho xong chuyện, sao vậy? Còn muốn nghển đầu lên? Ý của ngươi là ngươi rất có tài hoa sao?"
Sở Vân Hiên nói: "Cũng tàm tạm thôi, cũng không kém ngươi."
Nghe lời Sở Vân Hiên, đôi mắt Bạch Mặc có chút nheo lại: "Tốt! Tốt! Có bản lĩnh!"
Hắn thật không hiểu, tại sao có thể có nhiều kẻ lơ ngơ như vậy.
Biết rõ thân phận của hắn là Bạch Mặc, vậy mà còn dám buông lời ngông cuồng.
Thật sự không để thiếu chủ tông môn nhị trọng thiên như hắn vào mắt sao?
Không nói đến thân phận, chỉ nói riêng tài hoa, Bạch Mặc hắn cũng cực kỳ tự tin.
Trong đám người đồng lứa, hắn chẳng phục mấy ai.
Không ngờ, gia hỏa này lại nói không kém hắn?
Có ý tứ, có ý tứ.
Diệp Tiêu nhíu mày, mắt nhìn Sở Vân Hiên.
Hắn không biết phải nói cái gì.
"Vị này cũng là bạn ta, chúng ta cùng nhau đến Tiên Miểu Lâu."
Sở Vân Hiên nói với nữ tử kia.
Bạch Mặc nói theo: "Cứ để hắn đi, nhưng phải theo quy củ của Tiên Miểu Lâu các ngươi, nếu không có tài hoa mà lừa gạt Tiên Miểu Lâu để lên lầu, hậu quả sẽ là gì?"
"Ném xuống sông cho cá ăn."
Nữ tử thản nhiên nói.
"Ha ha ha! Tốt! Vị huynh đệ này, mời đi."
Bạch Mặc cười híp mắt nhìn Sở Vân Hiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận