Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 547: Lần thứ nhất đối với nữ nhân như thế chán ghét

Chương 547: Lần đầu tiên ghét một người phụ nữ như vậy
Gần đây, ở Thánh Đô vẫn thường xảy ra chuyện võ giả biến mất. Có vài thiên tài của các gia tộc ẩn thế cũng như vậy. Rất khó mà tra. Tại sao? Mặc dù có giám sát, nhưng những người này dù sao cũng là võ giả. Thực lực của bọn họ rất mạnh. Hơn nữa, rất kỳ lạ là, thông qua một vài manh mối và chi tiết, những võ giả này mất tích một cách khó hiểu. Thậm chí có chút giống như bọn họ đang cố ý tránh sự giám sát và sự chú ý của người đi đường. Tại sao lại như vậy, thật kỳ quái. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến việc điều tra luôn khó khăn. Nhưng Sở Vân Hiên biết, nếu như đã trúng mị thuật thì đơn giản mà nói, sẽ giống như bị khống chế vậy. Nếu có ai đó trúng mị thuật, bị khống chế, khiến người đó bí ẩn đi đến một nơi nào đó. Chuyện này chẳng phải rất dễ sao?
Sở Vân Hiên nhắn tin nói: “Ta đang điều tra chuyện này, trước mắt có thể đã có chút manh mối.”
Đinh Vân Thanh: “Sở thiếu ngầu quá! Có cần giúp một tay không?”
Kỷ Phong: “Ngoan ngoãn, Sở thiếu không nói một tiếng đã làm lớn chuyện như vậy rồi?”
Thượng Quan Nguyệt: “Cần hỗ trợ gì?”
Sở Vân Hiên: “Trước mắt chỉ là giai đoạn suy đoán, cần thời gian.”
Thượng Quan Nguyệt: “Chú ý an toàn.”
Sở Vân Hiên: “Được.”
Giang Ảnh: “Tổ trưởng, bên này có một cứ điểm nhỏ của Thiên Dương Giáo bị chúng ta quét sạch, trở về sẽ báo cáo với ngươi.”
Thượng Quan Nguyệt: “Khổ cực rồi.”
Giang Ảnh: “Không cực khổ bằng Sở Vân Hiên.”
Sở Vân Hiên: “……”
Đêm đó.
Nhiễm Thu Tuyết đúng 6 giờ gửi tin nhắn cho Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên cũng đến địa điểm đã hẹn. Nơi Nhiễm Thu Tuyết đã đặt trước là một nhà hàng khách sạn sang trọng. Tại một góc của quán bar. Nhiễm Thu Tuyết mặc trang phục lộng lẫy ngồi ở đó. Lại là giày cao gót, lại là lễ phục dạ hội trắng. Tóc cũng uốn xoăn gợn sóng, phải nói, nhan sắc của nàng ta đúng là rất cao. Trong hành lang không ít người thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái. Dù sao cũng là Mị Ma. Dù nàng ta không hề phóng thích bất kỳ sức mạnh nào, nhưng khí chất bây giờ của nàng ta đã khác trước kia.
Nhiễm Thu Tuyết thoa son. Lần này hành động của nàng không giống với bất kỳ lần nào khác. Trước đó, nàng ta rất kín đáo, thậm chí có chút bí ẩn khi ở chung với mục tiêu. Để sau khi mục tiêu biến mất, tránh bị điều tra đến mình. Nhưng tại sao lần này lại cao điệu như vậy? Thứ nhất, nàng cho rằng Sở Vân Hiên khó hạ gục hơn những người khác. Thứ hai, nàng và Sở Vân Hiên từng có quan hệ yêu đương, cao điệu một chút ngược lại là chuyện tốt. Mọi người chỉ có thể cho rằng, hai người bọn họ xem như người yêu cũ, nàng Nhiễm Thu Tuyết muốn hàn gắn lại, nên mới đi lấy lòng Sở Vân Hiên. Chẳng phải rất hợp lý sao? Đợi Sở Vân Hiên mất tích, cùng lắm điều tra thêm nàng, nhưng không đến mức quá nghi ngờ nàng ta chứ? Thứ ba, nàng cũng đã quyết định bắt lại Sở Vân Hiên. Mà Sở Vân Hiên khá hiểu rõ về nàng. Cho nên Nhiễm Thu Tuyết cố gắng làm mọi thứ hợp lý một chút, không để hắn nghi ngờ. Sở Vân Hiên chắc chắn sẽ đồng ý lời mời của nàng. Như vậy, Nhiễm Thu Tuyết cho rằng mình vẫn có thể thành công. Dù thế nào đi nữa, nhan sắc của Nhiễm Thu Tuyết nàng đặt ở đây cũng thuộc hàng thượng thừa trong số các bạn gái trước của Sở Vân Hiên. Hắn Sở Vân Hiên cũng chỉ là một trong số những người đàn ông mà thôi. Mặc dù xung quanh hắn toàn những cô gái xinh đẹp, ưu tú. Nhưng người đàn ông nào mà không thích có nhiều phụ nữ? Cho nên, Nhiễm Thu Tuyết vẫn rất tự tin.
Sở Vân Hiên đi đến.
“Ở đây.” Nhiễm Thu Tuyết đứng lên lên tiếng chào.
Sở Vân Hiên đi tới.
“Mặc cái gì mà long trọng vậy?”
Nhiễm Thu Tuyết mỉm cười: “Gặp ngươi chuyện quan trọng như vậy, chẳng phải nên long trọng một chút sao? Đồ ăn ta chọn đều là món ngươi thích ăn.”
“Có lòng.” Sở Vân Hiên ngồi xuống.
Nhiễm Thu Tuyết cười nhìn Sở Vân Hiên: “Vân Hiên, ta thực sự rất muốn giải thích với ngươi, ta cũng thực sự nhận ra được vấn đề của mình.”
Nói rồi, Nhiễm Thu Tuyết lấy ra một hộp quà tinh xảo.
“Tặng cho ngươi.”
Sở Vân Hiên nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Ngươi không nhìn xem là cái gì à?”
Sở Vân Hiên nói: “So với cái này, ta cảm thấy chúng ta tâm sự quan trọng hơn.”
“Xem ra ngươi vẫn còn rất oán giận ta.”
Bất quá, đối với Nhiễm Thu Tuyết mà nói, ngược lại là chuyện tốt. Sở Vân Hiên càng oán hận nàng ta, thì càng chứng tỏ Sở Vân Hiên để ý đến nàng ta.
Nhiễm Thu Tuyết nói: “Sau khi rời khỏi ngươi, tuy ta có quen rất nhiều bạn trai, nhưng ta thề, ta chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào với ai cả.”
Điểm này, tự nhiên là giả.
Sở Vân Hiên theo lời Nhiễm Thu Tuyết: “Vậy ngươi cũng lợi hại, không có thân mật, lại có thể lừa được đám người kia xoay như chong chóng.”
“Ây da, thật xin lỗi nha, ta cũng chỉ muốn nâng cao bản thân thôi, không có bối cảnh hay chỗ dựa gì, ai, Vân Hiên, ta không giống ngươi, ngươi được hoan nghênh như vậy, lại còn lợi hại như vậy.”
Sở Vân Hiên gật đầu.
“Nhưng mà vận may của ta cũng không tệ, nhớ cái lần linh cảnh trước chứ? Ta cũng có đi, dù không đi đến cuối cùng, nhưng ta có được rất nhiều đồ tốt. Sau đó ta liền đến thành phố Thiên Hàng, từng bước một, hai tháng trước đã đến Thánh Đô, tham gia kỳ thi thần phòng thủ sứ.”
Sở Vân Hiên nói: “Cái linh cảnh kia ta đi sâu hơn mà còn chẳng có gì đặc biệt, ngươi lại đổi mệnh nghịch thiên luôn rồi.”
“Nói bậy, sức mạnh thất tình của ngươi không phải lấy được ở đó sao? Ta đổi mệnh nghịch thiên thì có gì, ngoài lần đó ra, còn có một lần đi lịch luyện, lần đó mới thật sự là đổi mệnh nghịch thiên, cảnh giới tăng vọt, các loại năng lực đều mạnh lên rất nhiều, còn thức tỉnh được pháp tắc và lĩnh vực khá lợi hại nữa.”
“Chúc mừng.”
Nhiễm Thu Tuyết: “Ta mới là người nên chúc mừng ngươi chứ, quán quân thiên vũ đại hội, tương lai tiền đồ vô lượng, ha ha ha, ngươi đừng lo lắng nha, không phải vì tương lai của ngươi xán lạn quá mà ta mới muốn dính lấy ngươi đâu, mặc dù trước kia ta thực sự rất tồi tệ, nhưng bây giờ, ta thật sự chân thành muốn làm quen lại với ngươi.”
Sở Vân Hiên ăn một miếng thức ăn, sau đó bỏ đũa xuống nhìn Nhiễm Thu Tuyết: “Nói thật, ta không thiếu bạn gái.”
“Ta biết, các cô gái bên cạnh ngươi bây giờ, cũng là những mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn rất ưu tú, tốt bụng nữa, không như ta, một thân vết nhơ.” Nhiễm Thu Tuyết khổ tâm cười.
Sở Vân Hiên nhìn nàng: “Nhưng nói thật, nếu không phải vì để ý ngươi, sao ta lại tức giận khi ngươi lừa dối chứ?”
“Ta quen nhiều bạn gái cũ như vậy, thêm một người hay bớt một người cũng chẳng sao, tại sao ta lại để ý mỗi mình ngươi?”
Nhiễm Thu Tuyết: “Ta biết, ta biết mà.”
Nàng ta kéo ghế ngồi sát lại bên cạnh Sở Vân Hiên, đặt tay lên tay hắn.
“Vân Hiên, ta thực sự rất hối hận.”
Hốc mắt nàng ta ửng đỏ.
“Ngươi có thể cho ta một cơ hội không? Không sao hết, chúng ta có thể từ từ làm quen lại, mặc kệ bao lâu cũng được, ta chỉ muốn vãn hồi ngươi thôi.”
Sở Vân Hiên thở dài một hơi: “Tuyết Nhi, thực ra...... ta có thể cảm nhận được sự chân thành của ngươi.”
Nhiễm Thu Tuyết thuận thế tựa vào vai Sở Vân Hiên.
Trong lòng Sở Vân Hiên kêu ca một tiếng, đúng là chán ghét muốn chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận