Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 959: ngươi Dịch Dung đi?

Chương 959: Ngươi Dịch Dung đấy à?
Đám người giới thiệu bản thân một lượt. Về cơ bản, mọi người đều hiểu rõ lẫn nhau về cảnh giới, thuộc tính và sở trường. Tuy nhiên, họ có giấu giếm hay lừa gạt điều gì hay không thì không ai biết được.
"Vị này thì sao?" Hồ Tam Đao nhìn về phía Sở Vân Hiên. Ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía Sở Vân Hiên đang dịch dung.
Sở Vân Hiên đáp: "Tại hạ Sở Vân Hiên, bốn mươi tuổi, chưa từng trải qua sóng gió lớn, cũng không có lịch luyện nguy hiểm gì. Từ nhỏ ta đã theo sư tôn đơn độc tu luyện trên núi, mới xuống núi vài ngày trước nên hiểu biết về Cửu Châu rất ít, thuộc tính là Hỏa, mong mọi người chiếu cố."
Sở Vân Hiên cố tình nói lớn tuổi hơn một chút, bởi vì bộ dạng dịch dung hiện tại của hắn cũng xấp xỉ tuổi đó. Thực ra, dù Sở Vân Hiên để lộ chân dung và nói mình bốn mươi tuổi cũng không thành vấn đề.
Tuổi tác trong giới Võ Đạo vốn không thể nhìn ra được. Có người sống một vạn năm vẫn trẻ đẹp như thiếu nữ đôi mươi, nhưng có người thực sự bốn mươi tuổi, cảnh giới cũng không thấp nhưng trông đúng là bốn mươi tuổi. Điều này liên quan đến thiên phú. Thiên phú càng cao, đạt đến cảnh giới càng cao ở độ tuổi càng trẻ thì dung mạo càng có thể trẻ lâu. Đồng thời, cần phải đảm bảo cảnh giới không ngừng tăng lên.
Ví dụ, một người đạt đến Thần Đạo cảnh ở tuổi hai mươi, đồng thời cảnh giới tiếp tục tăng lên về sau thì về cơ bản có thể giữ được dung mạo hơn hai mươi tuổi trong trăm năm, ngàn năm, vạn năm. Nhưng nếu có người đến bốn mươi tuổi mới đạt Thần Đạo cảnh thì khả năng này lại không cao.
Một nữ tử nãy giờ im lặng nhìn Sở Vân Hiên và nói: "Các hạ hẳn là dịch dung chứ?"
"Hả?" Đám người cẩn thận nhìn về phía Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên nhìn nữ tử kia, con ngươi của nàng dường như có hiệu quả đặc thù nào đó.
"Ha ha ha, Thẩm cô nương thật tinh mắt." Sở Vân Hiên cười đáp: "Tuy nhiên, chắc hẳn mọi người đều hiểu được lý do ta dịch dung."
"Chắc là do quá lo lắng thôi mà. Chúng ta có thể lấy được bảo vật gì chứ? Đến nỗi bị người khác nhớ thương đến vậy?"
"Ha ha ha, đúng vậy, cũng đâu phải loại đồ vật như Hỗn Độn Đỉnh mà cần dịch dung chứ? Mục tiêu của ta trong chuyến bí cảnh Diệu Nhật này là hy vọng tăng thêm mấy sao cảnh giới. Nếu có được thiên địa linh vật nào đó để tăng tiến tu vi thì quả là thắp hương bái Phật rồi, ha ha ha."
"Mọi người nghe tin về Hỗn Độn Đỉnh chưa?"
"Nghe rồi, ai mà ngờ rằng ở Nhất Trọng Thiên lại xuất hiện Hỗn Độn Đỉnh trong truyền thuyết. Nghe nói nó còn bị một người trẻ tuổi cướp đi, Lang Gia Tiên Cung Sở Trần Tinh thất bại."
"Ta nghe nói, ban đầu Sở Trần Tinh định g·iết hết tất cả mọi người để không ai biết Hỗn Độn Đỉnh nằm trong tay hắn, nhưng không ngờ lại xuất hiện một nhân vật thần bí. Nghe nói khi ấy có hai vị cường giả gần Thần Hải Cảnh cũng không tóm được người này, đoán chừng kẻ cướp Hỗn Độn Đỉnh là cường giả Thần Hải Cảnh."
"Là người trẻ tuổi sao?"
"Nghe Sở Trần Tinh truyền tin thì có lẽ vậy, có thể là dịch dung nhưng tuổi không lớn. Ta nghe nói người này không phải Thần Hải Cảnh mà chỉ là Thần Đạo Cảnh hoặc Thần Tôn Cảnh, nhưng thủ đoạn rất kỳ lạ khiến họ không đối phó được."
"Tuổi không lớn, Thần Đạo Cảnh, thậm chí không đến Thần Tôn Cảnh? Vậy có lẽ là một thiên tài võ giả hai ba mươi tuổi."
"Từ nay về sau, người này sẽ nhất phi trùng thiên. Bản thân vốn đã có thiên phú không tệ, lại có được Hỗn Độn Đỉnh, ai mà ngăn cản được chứ, miễn là hắn còn sống sót."
"Lần này Hỗn Độn Đỉnh xuất thế là đại khí vận của người này. Ngẫm lại, Hỗn Độn Đỉnh xuất hiện ở Nhất Trọng Thiên, không có cường giả đỉnh cấp tranh đoạt, quả là thời cơ lớn."
Nhắc đến Hỗn Độn Đỉnh, họ bàn tán rất nhiều với vẻ ngưỡng mộ. Thực tình, họ đâu biết Hỗn Độn Đỉnh đang nằm trong tay Hứa Phong Thu.
"Sở huynh, ngươi bỏ dịch dung đi."
Sở Vân Hiên xoa mặt một vòng, lộ ra chân dung.
"Ồ!" Dung mạo của Sở Vân Hiên khiến cả nam nhân cũng phải thốt lên kinh ngạc.
"Không thể gọi là Sở Huynh nữa, phải gọi là Sở Lão Đệ mới đúng, ha ha ha." Hồ Tam Đao cười nói. Uông Thiên Đa trẻ tuổi cũng liếc nhìn Sở Vân Hiên.
"Ha ha ha, trách sao lại phải dịch dung, Sở Lão Đệ có dung mạo thế này thì đi đâu cũng gây chú ý cả." Hồ Tam Đao cười ha hả.
"Chưa bàn đến cảnh giới, chỉ nhìn vẻ ngoài của Sở Lão Đệ thôi đã cảm thấy thân phận không đơn giản rồi."
Sở Vân Hiên đáp: "Nếu ta có thân phận không đơn giản thì cần gì đến bí cảnh Diệu Nhật này, cần gì phải ở Tứ Trọng Thiên này?"
"Ha ha ha ha." Bọn họ cười ồ lên.
Việc Sở Vân Hiên bị vạch trần dịch dung không quan trọng. Như Hồ Tam Đao nói, dung mạo của hắn khiến người ta cảm thấy không đơn giản. Bây giờ Sở Vân Hiên đã gia nhập đội ngũ chiêu mộ thì việc lộ hay không lộ chân dung không còn quan trọng nữa. Chủ yếu là nếu Sở Vân Hiên dùng chân dung, e rằng dung mạo đó sẽ khiến người khác dè chừng mà không thể hòa nhập vào đội ngũ này.
"Vậy Sở Lão Đệ rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Hồ Tam Đao hỏi.
Sở Vân Hiên nói: "Ba mươi lăm."
Thực ra, tuổi thật của Sở Vân Hiên chỉ là hai mươi bảy, nhưng hắn nói ba mươi lăm cũng không vấn đề gì.
"Tuổi còn trẻ nhỉ, ba mươi lăm tuổi Thần Đạo Cảnh tứ tinh, xem như thiên tài đỉnh cấp rồi."
Sở Vân Hiên nói: "Thiên tài đỉnh cấp? Thiên tài đỉnh cấp thì ba mươi lăm tuổi đã là Thần Hải Cảnh rồi chứ? Ở giữa còn cách một Thần Tôn Cảnh nữa, ta tính là gì? Hồ đại ca hơn ta mười tuổi, Thần Đạo Cảnh bát tinh, không biết mười năm sau ta có đạt đến Thần Đạo Cảnh bát tinh không nữa."
"Khiêm tốn quá đấy. Với lại, những thiên tài đỉnh cấp kia tu luyện bằng gì, còn chúng ta tu luyện với tài nguyên gì? Chỉ có thể nói nếu ta và ngươi có những tài nguyên đó thì chắc chắn cũng không quá tệ. Sở Lão Đệ, có lẽ ngươi đã là Thần Tôn Cảnh rồi."
Sở Vân Hiên: "Hồ đại ca chắc cũng sắp đạt Thần Hải Cảnh rồi."
Họ lại cười.
Sau khi làm quen, họ tản ra, trở về phòng mình. Sở Vân Hiên về phòng rồi bắt đầu tu luyện ngay lập tức. Vẫn còn nửa tháng nữa, trong nửa tháng này, hắn cứ thành thật tu luyện là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận