Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 270: Luận võ bắt đầu

Chương 270: Luận võ bắt đầu
Sân đấu võ.
Giờ phút này, gần như tất cả mọi người của đại học Lâm An đều tụ tập ở thính phòng.
Là một trường đại học tương đối hàng đầu.
Sân đấu võ là một công trình rất quan trọng.
Toàn bộ bố cục tương tự như một sân vận động.
Mọi người ồn ào tìm chỗ ngồi.
An Tâm và Diệp Phỉ Nhi cũng đang rất kích động ngồi ở hàng ghế đầu dành cho khách quý.
"An Tâm, lần này cậu có thể yên lòng rồi nhỉ?" Diệp Phỉ Nhi cười nói.
Mặc dù Diệp Phỉ Nhi cũng cảm mến chàng trai này từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng thấy bạn thân mình những ngày qua thất thần mất vía, giờ nàng chỉ còn biết chúc phúc thôi.
Trên đường đi, hai người họ cũng đã tìm hiểu rất nhiều.
Biết được rất nhiều chuyện về Sở Vân Hiên.
Ví dụ như việc hắn đánh bại Trần Thiên Sở trong chớp mắt.
Đánh bại Tiêu Dật trong nháy mắt.
Ví dụ như hắn có bạn gái các kiểu.
Nhưng An Tâm dường như không quá để ý chuyện Sở Vân Hiên có bạn gái.
"Ừm." An Tâm khẽ gật đầu.
Trong ánh mắt, thần thái lần nữa khôi phục.
"Vậy kế tiếp cậu định làm gì? Theo đuổi hắn à?" Diệp Phỉ Nhi hỏi.
"Để sau đi, người ta có bạn gái rồi, lại còn là Tịch Sơ Tuyết."
An Tâm nói.
Lúc này, cả hội trường bùng nổ tiếng hoan hô kịch liệt.
Đối với những thiên tài của các trường đại học khác đến dương oai, khiêu chiến, mọi người đều không thích.
Nhưng với người của Thần Tử Tổ, mọi người vô thức có cảm tình tốt.
"Đến rồi."
Lực chú ý của mọi người đặt vào những người đang đi đến.
Võ lại cảm nhận được tiếng hoan hô như sấm dậy, cũng thoáng nở nụ cười, nói: "Haiz, lát nữa sẽ hành hạ bọn họ trước mặt mọi người, nghĩ thôi đã thấy hơi không nỡ rồi."
Dù nói vậy, nhưng trong giọng nói toàn là trêu tức.
"Ồ, cậu còn không nỡ cơ đấy?"
La Thiến: "Một đám còn chưa va chạm xã hội."
"Bình thường thôi, ngoài trừ số ít có thể vào được các tổ của Thần Minh, Thiên Vực hoặc Thẩm Phán Hội, thì có mấy người đủ tư cách vào Thần Tử Tổ? Trong mắt bọn họ, Thần Tử Tổ chúng ta chỉ là cái gì đó họ mong muốn mà không được thôi."
"Không phải Thần Tử Tổ của chúng ta, mà là Thần Tử Tổ của thành phố Thiên Hàng chúng ta, Lý Bằng Phi, chú ý cách nói của cậu một chút."
"Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy."
"Cái Thần Tử Tổ của thành phố Lâm An này, thật là thú vị, so với chúng ta? Thật nực cười."
"Buồn cười nhất là mấy cái tổ này thậm chí còn là của thành phố Thiên Hoa."
"Ha ha ha, còn có chuyện như vậy nữa cơ à? Mẹ nó, thế mà mình còn đánh giá cao bọn họ?"
"..."
Bọn họ vừa nói những lời ngạo mạn, vừa bước lên đài luận võ.
Đến trên đài luận võ, họ liếc mắt nhìn quanh.
Tên Hoàng Mao Võ lại nhìn các đối thủ.
Sau đó, hắn lộ ra một nụ cười hài hước, giơ tay lên, hướng về phía bọn họ giơ ngón cái.
Rồi từ từ xoay ngược lại.
Ngón tay cái hướng xuống.
Hoa ——
Hiện trường một phen xôn xao.
"Mẹ nó! Thằng Hoàng Mao đó đúng là quá phách lối!"
"Trâu bò! Mùi thuốc súng nồng nặc quá đi!"
"Tuy cùng là Thần Tử Tổ, nhưng không có nghĩa là quan hệ giữa hai bên tốt, lần luận bàn này, quả nhiên không đơn giản như tưởng tượng."
"Sao lại không chơi bọn nó!"
"Chơi bọn nó? Ai làm được? Nực cười."
"......"
"Võ lại! Cho lão tử bỏ tay xuống!"
Tạ Thụy Đình quát một tiếng.
Võ lại vội vàng bỏ tay xuống.
"Ha ha ha, Võ lại, cậu làm trò quá lộ liễu rồi đấy?" Lý Bằng Phi cười nói.
Nhìn như đang nói Võ lại, nhưng thực tế trong lòng cảm thấy không đáng kể.
Phải thế chứ.
Có thực lực, dựa vào cái gì mà không thể?
Cái Thần Tử Tổ thành phố Lâm An này, thật sự coi mình là cái rễ hành sao?
"Ha ha ha, đại ca, chuyện nhỏ thôi." Võ lại cười nói.
"Chúng ta là Thần Tử Tổ! Cậu muốn làm cho bọn họ ghét cậu sao?" Tạ Thụy Đình hỏi.
"Ghét ta? Bọn họ cũng phải có tư cách ghét ta chứ, bọn họ cũng đâu phải dân thường, thực lực là tất cả, đến lúc đó dù bọn họ có ghét ta, đợi lão tử ngầu lòi lên rồi cũng chỉ có thể nói là sùng bái ta, ai dám nói ghét ta?" Võ lại trêu tức nói một tiếng.
"Đại ca, cứ quan tâm mấy cái hạng người này làm gì? Cứ coi như là Thần Tử Tổ của thành phố Lâm An thì sao, anh qua đó, đến cả bộ trưởng của họ cũng phải đích thân tiếp đãi anh, chỉ phái mấy tên tổ trưởng ra thì có ý gì? Coi thường ai đấy? Cho bọn chúng chút mặt mũi rồi thì thôi, bọn chúng còn đòi so tài với chúng ta, không tát cho chúng nó tắt thở thì thôi."
"Đúng vậy, lão tử không ở bên Thần Tử Tổ kia nổi đóa bỏ về đã là nể mặt chúng nó lắm rồi, một đám hề mà cũng dám cùng chúng ta luận bàn, đánh cho chúng nó cụt hứng để làm gì?"
"......"
Tạ Thụy Đình nói: "Biết kiềm chế một chút đi."
"Hắc hắc, yên tâm đi đại ca." Võ lại cười một tiếng.
Một bên khác.
Quan Hinh khoanh tay đứng ở đó.
"Mẹ nó? Chính là tên Hoàng Mao đó, đúng là tên Hoàng Mao khốn kiếp đó!"
Vưu Khiêm Nhân không nhịn được nói.
"Tên Hoàng Mao đó để tôi." Kỷ Phong bẻ bẻ cổ, thản nhiên nói.
"Xem ra Hiên ca có vẻ muốn biết hắn ta hơn."
Nói xong, Vưu Khiêm Nhân nhìn về phía Sở Vân Hiên.
"Để ta đi." Sở Vân Hiên nói.
Nói xong, Sở Vân Hiên đứng lên, giơ tay ra, cũng đáp lễ lại hắn một ngón tay cái hướng xuống.
Hoa ——
Bởi vì Võ lại có động tác đó với đám Sở Vân Hiên.
Cho nên, mọi người hiện tại dồn lực chú ý vào Thần Tử Tổ thành phố Lâm An nhiều hơn.
Thấy Sở Vân Hiên quay lại đáp lễ một động tác.
Bọn họ lại hò hét ầm lên.
"Quả nhiên là Sở Vân Hiên!"
"Không phải, người ta ra chiêu đó với cậu, thực sự là rất phách lối, nhưng người ta có tư cách, cậu có gì mà dám đáp lễ?"
"Người khác đáp lễ thì không được, nhưng mà Sở Vân Hiên đáp lễ một chút thì không vấn đề gì? Hắn trâu bò vậy cơ mà."
"Có lý."
"Đẹp mắt, chắc chắn giờ có cảm giác căng thẳng như giương cung bạt kiếm, lát nữa ai thua người đó mất mặt, đoán chừng sẽ đánh thật, như vậy sẽ có cái hay để xem rồi."
"......"
"Thảo? Mã Lặc Qua Bích hắn là cái thá gì?"
Võ lại thấy Sở Vân Hiên đáp lễ một động tác, lập tức nổi nóng.
"Không biết à, chưa thấy bao giờ."
"Hình như không có trong đám người đến tiếp đón chúng ta."
"Sở Vân Hiên?"
"À, vậy xem ra đúng là hắn rồi."
"Tên này giao cho ta, ai cướp của ta, lão tử nóng mắt với kẻ đó." Võ lại nheo mắt nói.
"Không ai tranh với cậu đâu, vậy cậu cứ thử xem sao."
"......"
Trong tiếng hoan hô ồn ào.
Một đoàn người Sở Vân Hiên cũng bước lên đài luận võ.
Họ đối mặt nhau đứng ở đó.
"Vị này là Sở Vân Hiên à? Nghe nói cậu đấu võ từ trước đến nay chưa từng thua? Còn thắng cả Tiêu Dật?"
Võ lại cười khẩy nhìn Sở Vân Hiên trước mặt nói.
"Anh là?"
Võ lại cười một tiếng, nói: "Nhớ cho kỹ nhé, để tránh quên Võ lại, kẻ thứ nhất làm cho cậu thua."
Sở Vân Hiên cười một tiếng, hỏi: "Anh là hạng mấy trên Thần Tử Bảng?"
"Tao không nằm trong Thần Tử Bảng thì sao?" Võ lại hỏi.
"Hả? Anh không phải Thần Tử Bảng à? Nhìn cái bộ dạng này của anh, tôi còn tưởng anh là người đứng đầu Thần Tử Bảng đấy, dọa tôi một phen, mẹ nó, ngại quá huynh đệ, đánh giá cao anh hóa ra là không đúng sao...... Anh không phải Thần Tử Bảng thì dựa vào cái gì để làm tôi thua vậy? Bằng mồm à?"
"Ha ha ha."
Vưu Khiêm Nhân và Kỷ Phong cũng cười phá lên.
Quan Hinh cũng mỉm cười trong lòng.
Quả là Sở Vân Hiên mà.
Khả năng làm tổn thương người của hắn đúng là rất cao.
Ánh mắt Võ lại ngưng lại!
Lời của Sở Vân Hiên, nghe như có vẻ bình thường, nhưng lại làm tổn thương hắn từ nhiều phía.
"Một số thứ, chúng ta cứ ra tay trên sàn đấu rồi tính nhé, tới đây huynh đệ? Trận đầu, hai chúng ta làm nóng người trước, thế nào?"
Võ lại nói.
Lúc này, La Thiến tiến lên một bước, chắn Võ lại ra phía sau.
"Để sau đi, trận đầu tao ra."
Nói xong, La Thiến nhìn Giang Ảnh: "Này, dám không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận