Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 145: Ngươi gọi đây là băng sơn?

Chương 145: Ngươi gọi đây là băng sơn? Sở Vân Hiên càng đi càng gần. Nhìn ra được, nàng giống như có trang điểm tỉ mỉ qua a. Ai. Chính mình mị lực quá lớn. Dù cho cái Tịch Sơ Tuyết này có vẻ như thích một nam sinh nào đó đặc biệt, nhưng thấy đến chính mình, chỉ mới gặp mặt có một hai lần, vẫn là không cưỡng lại được mị lực của hắn Sở Vân Hiên a. Vậy là đã lún sâu? Hắn đi tới trước mặt Tịch Sơ Tuyết. "Giữa trưa tốt." Sở Vân Hiên lên tiếng chào. Đại não Tịch Sơ Tuyết có chút trống rỗng. "Ừm... Giữa trưa tốt." Tịch Sơ Tuyết khẽ gật đầu. "Ngươi đặt xong chỗ rồi thì cứ ở phòng ăn đợi ta là được, không cần thiết phải ở chỗ này chờ." Tịch Sơ Tuyết hơi lắc đầu, khẽ nói: "Không có gì." Sở Vân Hiên ngược lại có chút bất ngờ. Cái Tịch Sơ Tuyết này là băng sơn a. Mặc dù có thể cảm nhận được khí chất lạnh lùng xa cách của nàng. Kể cả nét mặt và ánh mắt của nàng cũng đúng là rất phù hợp với băng sơn. Nhưng mà... Cái cách nói chuyện này sao mà nhẹ nhàng vậy? Ngươi gọi đây là băng sơn? Hả? "Chúng ta lên đi." Tịch Sơ Tuyết vội vàng nói. "Được, ngươi dẫn đường." "Ừm." Tịch Sơ Tuyết quay người đi vào bên trong tòa cao ốc. Hô —— Thật khẩn trương. Sao lại khẩn trương đến vậy a. Có nên chủ động nói chuyện với hắn không a? Vậy thì nói gì đây? Cám ơn ngươi hôm nay có thể tới? Trong thang máy. Hai người đứng ở đó. Với Tịch Sơ Tuyết, càng khó chịu hơn. Cái không gian riêng tư nhỏ bé này, chỉ có hai người bọn họ. Hơn nữa, còn là nàng mời Sở Vân Hiên tới. Không thể để bầu không khí thế này được a? Sở Vân Hiên không nói lời nào, thuần túy là vì hôm nay chính mình là khách do nàng mời. Hơn nữa, Sở Vân Hiên ở phía sau đang lén đánh giá bóng lưng Tịch Sơ Tuyết. Chân đẹp. Vóc người đẹp. Làn da đẹp. Khí chất tốt. Tuyệt. Quả nhiên là "vật họp theo loài, người chia theo nhóm". Giang Ảnh xinh đẹp mỹ nữ khuê mật, thì đúng là rất không tầm thường. Tịch Sơ Tuyết rất khẩn trương. Đến tận tầng bảy mươi ba. Thế này phải đợi bao lâu a. Cũng không thể không nói gì a? Sở Vân Hiên cảm giác chính mình cũng không thể nhìn chằm chằm vào người ta mãi được. Sau đó liếc nhìn Tịch Sơ Tuyết ấn nút chọn tầng, mở miệng nói: "Tầng bảy mươi ba, nhà hàng Lưu Ly phải không?" Nghe thấy Sở Vân Hiên nói, Tịch Sơ Tuyết thở phào một hơi. "Ừ, đúng vậy, ngươi đến đây rồi sao?" "Nghe nói rồi, nhưng mà thật sự là chưa từng tới." Sở Vân Hiên cười nói. "Ta cũng hỏi thăm người quen, họ nói nhà hàng này hương vị đặc biệt ngon, đồ ăn cũng được chế biến rất tinh tế." Tịch Sơ Tuyết đáp. "Có lòng." "Ừm." Thang máy dừng lại ở tầng bảy mươi ba. Cùng lúc đó. Tần Hạo, Thẩm Thiên Quân và gần mười nam sinh khác, bọn họ ngồi ở chỗ đó, hướng về phía lối vào trông ngóng và mong chờ. "Chắc là sắp đến rồi chứ?" Tần Hạo liếc nhìn tin nhắn. Tịch Sơ Tuyết cũng không trả lời. Nhưng mà hắn cảm thấy đây là Tịch Sơ Tuyết đang cẩn trọng. Sau đó Tần Hạo lại gửi một câu. Ở phía khác. Thẩm Thiên Quân cũng liếc nhìn tin nhắn. Hắn cũng gửi tin nhắn cho Tịch Sơ Tuyết. Nhưng Tịch Sơ Tuyết cũng không hồi âm. Bất quá, Thẩm Thiên Quân cũng không vội. Hắn cho rằng mình đoán không sai. Tịch Sơ Tuyết không hồi âm, chắc là đã ở trên đường rồi. Thẩm Thiên Quân lại gửi thêm một tin nhắn cho Tịch Sơ Tuyết. Nhìn đồng hồ. "Cũng sắp rồi." Thẩm Thiên Quân lẩm bẩm. Đây là Tịch Sơ Tuyết mà. Chờ nàng một chút thì sao? Nhà hàng Lưu Ly, các phục vụ viên cũng đang tụ tập trò chuyện. "Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, nhiều nam sinh đến chỗ chúng ta hẹn hò với các cô gái thế." "Chắc là đến để tỏ tình." "Bọn họ trông đều rất ưu tú a, đoán chừng lát nữa bạn gái của ai nấy cũng xinh đẹp." Lúc này, bóng dáng tuyệt mỹ của Tịch Sơ Tuyết xuất hiện ở lối vào đại sảnh. "Đến rồi đến rồi, mỹ nữ thật xinh đẹp!" Các phục vụ viên kia nhìn về phía Tịch Sơ Tuyết. "Oa! Thật đẹp a, không biết cô ấy là bạn gái của chàng trai nào trong đại sảnh hôm nay a." Nhưng một giây sau, Sở Vân Hiên cùng Tịch Sơ Tuyết từ trong thang máy bước ra. "Đến rồi." Tịch Sơ Tuyết nói với Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên gật gật đầu. "Hả?" Các phục vụ viên đều ngẩn người. Hóa ra cô gái kia không phải là đối tượng để tỏ tình của một ai trong số những chàng trai đang có mặt ở đây. "Có hẹn trước, Tịch Sơ Tuyết." Tịch Sơ Tuyết nói với nhân viên phục vụ. "Thưa cô Tịch Sơ Tuyết, mời đi theo tôi." "Cảm ơn." Bọn họ cùng đi vào trong sảnh ăn. Nhân viên phục vụ đi trước. Sau đó Tịch Sơ Tuyết xuất hiện. Cùng lúc đó, gần mười nam sinh có mặt ở đó đều dồn sự chú ý vào Tịch Sơ Tuyết. "Đến rồi!" Cùng lúc đó, trong lòng bọn họ vui mừng. Một giây sau, họ đồng loạt đứng dậy. Mỗi người đều ôm hoa trên tay, một tay ôm, một tay vẫy. "Tịch Sơ Tuyết, ở đây!" Bọn họ đồng thanh nói một câu. Hả? Trong khoảnh khắc đó, bọn họ đều ngẩn cả người. Tần Hạo, Thẩm Thiên Quân, Lý Phi, bọn họ cũng mờ mịt nhìn nhau. Rồi sau đó nhìn xung quanh. Hả? Có ý gì? Hôm nay nhiều người ôm hoa, đợi cuộc hẹn. Toàn bộ bọn họ đều đang đợi Tịch Sơ Tuyết? Tần Hạo nhìn Thẩm Thiên Quân. Cái quái gì? Mày đợi cũng là Tịch Sơ Tuyết? Thẩm Thiên Quân cau mày nhìn Tần Hạo. Đệt! Cái Tần Hạo này mà lại cũng đợi Tịch Sơ Tuyết? Ánh mắt hai người chạm nhau, đều mang lửa giận. Đệt! Có ý gì a? "Ta thao?" Những nhân viên phục vụ thấy các nam sinh đột nhiên đồng loạt ôm hoa đứng lên, hướng về phía cô siêu mỹ nữ vừa bước vào vẫy tay chào. Các cô ngơ ngác. Hả? Tình huống thế nào? Những nam sinh này đều là đợi cô gái này? Hả? Đây là cái kịch bản gì a? Mà lúc này Tịch Sơ Tuyết, cũng ngơ ngác. Nàng vừa bước vào, trong chớp mắt, đột nhiên 10 người đàn ông đồng loạt ôm hoa đứng lên, vẫy tay cười chào nàng. Hơn nữa, họ cũng là những nam sinh nàng quen. Sao lại thế này? Lúc này, bóng dáng Sở Vân Hiên cũng xuất hiện trong tầm mắt những nam sinh đó. "Ta dựa vào, tình huống thế nào?" Sở Vân Hiên nhìn vào trong sảnh, 10 nam sinh ăn mặc bảnh bao ôm hoa nhìn họ, cũng ngây người. Ta thao. Thật quỷ dị. "Ta thao?" Trong khoảnh khắc đó, Tần Hạo, Thẩm Thiên Quân và những người khác thấy Sở Vân Hiên xuất hiện bên cạnh Tịch Sơ Tuyết, cũng sững sờ. Hả? Bên cạnh Tịch Sơ Tuyết có người đàn ông? Nàng đi ăn cơm cùng với một người đàn ông khác? Thẩm Thiên Quân nhíu mày. Đệt! Sở Vân Hiên!? Tình huống thế nào!? Tịch Sơ Tuyết chẳng phải đang ám chỉ hắn sao? Không phải ám chỉ hắn, bảo hắn tới đây đặt chỗ, rồi buổi trưa qua sao? Sao Tịch Sơ Tuyết lại tự mình mang theo Sở Vân Hiên đến a? Hả? "Tình huống thế nào?" Sở Vân Hiên hỏi Tịch Sơ Tuyết. "Ta cũng không biết nữa, thật kỳ quái." Tịch Sơ Tuyết nói. "Vị trí của ngươi ở đâu?" Sở Vân Hiên hỏi. "Bên cửa sổ." Tiếp đó, trong ánh mắt nghi hoặc, phẫn nộ và mờ mịt của mọi người, hai người tới bên cửa sổ. Sở Vân Hiên lịch sự kéo ghế cho Tịch Sơ Tuyết. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tịch Sơ Tuyết thoáng lộ vẻ e lệ. "Cảm ơn." "Không có gì." Sau đó Sở Vân Hiên mỉm cười ngồi đối diện nàng. Sau khi ngồi xuống, Sở Vân Hiên quay đầu liếc nhìn Tần Hạo và những người đang mong chờ, lộ ra một nụ cười đắc ý thoáng qua. Đám người:??? Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận